Trở lại   Thư Quán Đo Đo > TRANG VIẾT CỦA BẠN BÈ > VĂN XUÔI > Tác phẩm nhiều kỳ

Viết bài mới Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 05-06-2010, 12:02 AM
Avatar của logos
logos logos đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2009
Bài gửi: 25
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 6 lần cho 6 bài viết
Mặc định Nhật ký tuổi dậy thì (fraulein rita)

Nhật ký tuổi dậy thì
(Nhật ký FRAULEIN RITA)

Tác giả: MỘT BÉ GÁI VÔ DANH


Người dịch: NGỌC HUYỀN
Từ bản tiếng Anh của Eden và Cedar Paul

NHÀ XUẤT BẢN VĂN HÓA SÀI GÒN – TÂN THƯ - 2009




NĂM THỨ NHẤT, 11 LÊN 12



Tháng Bảy, ngày 12, 19...


Hella và mình đang viết nhật ký. Hai đứa mình thỏa thuận khi nào vào Trung Học sẽ viết nhật ký hàng ngày. Chị Dora cũng viết nhật ký, nhưng mình mà ghé mắt vào là chị ấy nổi điên ngay. Mình gọi Helene là “Hella,” còn nhỏ gọi mình là “Rita;” Helene và Grete nghe thường quá. Dora tự gọi mình là “Thea”, nhưng mình cứ thích gọi chị ấy là “Dora”. Chị ấy bảo oắt con (ý nói mình và Hella) không nên viết nhật ký làm gì. Chị ấy còn bảo thể nào chúng nó cũng viết toàn những thứ vớ vẩn. Cũng không vớ vẩn hơn nhật ký của chị ấy và chị Lizzi đâu.


Tháng Bảy, ngày 13.

Thật ra, bọn mình định bắt đầu viết sau kì nghỉ hè cơ, nhưng vì cả hai đứa đều sắp đi nghỉ xa, nên giờ bọn mình sẽ bắt đầu luôn. Có như vậy đứa này mới biết đứa kia đã làm những gì trong suốt kì nghỉ.

Hôm kia, bọn mình thi tuyển đầu vào, đề thi
rất dễ, môn chính tả mình chỉ sai một lỗi duy nhất – viết chữ ihn thiếu mất phụ âm h. Cô bảo chuyện đó không sao đâu, chỉ là sơ suất thôi mà. Cũng đúng, bởi vì mình luôn biết đã viết ihn thì phải có h. Hai đứa mình cùng diện đồ trắng có thắt ruy-băng màu hoa hồng, ai cũng tưởng hai đứa là chị em ruột hoặc ít nhất cũng phải có họ hàng chi đó. Có một người chị em họ, rất tuyệt! Nhưng còn tuyệt hơn nữa khi có một người bạn, vì hai đứa có thể kể cho nhau nghe mọi thứ.


Tháng Bảy, ngày 14.


Cô tốt quá. Chính vì cô mà Hella và mình thấy rất tiếc khi không vào học Sơ Trung. Không thôi hàng ngày trước giờ học, bọn mình đã có thể trò chuyện cùng cô trong lớp. Nhưng bọn mình rất hãnh diện trước mặt những đứa con gái khác. Người ta tự dưng có giá hẳn khi được lên Trung Học, thay vì chỉ vào Sơ Trung. Đó là lí do khiến đám con gái kia tức tối. “Hai đứa nó vênh váo chưa kìa” (đó là điều mà chị mình nói về mình và Hella, nhưng không đúng.) “Hai học sinh trung học của chúng ta”, cô nói lúc bọn mình đi về. Cô dặn bọn mình ở nông thôn nhớ viết thư cho cô. Mình sẽ viết.


Tháng Bảy, ngày 15.


Lizzi, chị gái của Hella, không quá quắt như chị Dora, chị ấy lúc nào cũng tử tế. Hôm nay chị ấy cho bọn mình mỗi đứa ít nhất 10 que bánh sô-cô-la. Thật ra, Hella thường hay nói với mình: “Cậu không biết chị tớ đâu, chị ấy có thể thành quái vật hồi nào không hay đó! Chị cậu cũng thường đối xử rất tốt với tớ đó thôi.” Tất nhiên, cái kiểu lúc nào cũng gọi bọn mình là “mấy đứa bé con” hoặc “bọn nhóc tì” của chị ấy nghe rất buồn cười, cứ như thể chị ấy chưa từng là một đứa trẻ con, mà thật ra thì chị ấy còn con nít con nôi hơn cả bọn mình ấy chứ. Chưa kể, giờ bọn mình cũng cùng trường với chị ấy rồi. Chị học Năm Tư, còn chúng mình sắp vào Năm Nhất. Ngày mai gia đình mình sẽ đi Kaltenbach thuộc tiểu bang Tyrol. Mình nôn quá đi. Hella thì hôm nay đã đi Hungary thăm bác và thím cùng với mẹ và chị Lizzi. Bố nhỏ thì đang đóng quân ở xa.


Tháng Bảy, ngày 19.


Nghỉ hè mà bắt viết nhật kí mỗi ngày thật là khổ. Có quá nhiều điều mới lạ, chẳng có lấy thời gian để mà viết. Gia đình mình sống trong một ngôi nhà lớn ở giữa rừng. Dora thản nhiên chiếm cứ cái hiên trước nhà để ngồi viết lách. Đằng sau nhà ruồi bu thành đám kinh tởm; mọi thứ đen kịt vì ruồi. Mình ghét ruồi muỗi kinh khủng. Mình sẽ không chịu bị tống khứ khỏi hiên trước đâu. Nhất định không. Hơn nữa, Bố đã nói: “Không có cãi nhau, mấy đứa!” (Mấy đứa là có chỉ nữa mà!!) Bố nói đúng. Chị ấy lên mặt chỉ vì đến tháng 10 này chỉ sẽ tròn 14 tuổi. “Hiên nhà là tài sản chung,” Bố nói. Bố lúc nào cũng công bằng. Chẳng bao giờ để chị Dora hống hách với mình, nhưng mẹ thì thường thiên vị chị ấy. Mình sẽ viết cho Hella hôm nay. Còn nhỏ thì chưa viết gì cho mình hết.


Tháng Bảy, ngày 21.


Hella vừa viết cho mình, 4 trang, nội dung vui hết biết. Mình không biết phải làm gì khi không có nhỏ! Có lẽ nhỏ sẽ đến đây vào tháng 8, hoặc cũng có thể mình sẽ đến chỗ nhỏ. Mình nghĩ tốt hơn hết là mình nên đến chỗ nhỏ. Mình thích những chuyến thăm viếng dài ngày. Bố nói: “Để xem,” có nghĩa là bố sẽ cho phép mình đi. Khi Ông Bố và Bà Mẹ nói “Để xem” tức là họ đồng ý; nhưng họ sẽ không nói “Đồng ý” để lỡ có chuyện gì con cái không thể trách bố mẹ không giữ lời. Bố sẵn sàng cho phép mình làm những gì mình thích, nhưng Mẹ thì không. Nhưng, nếu mình chăm tập đàn pi-a-nô, biết đâu mẹ sẽ để mình đi. Phải đi dạo một chút mới được.


Tháng Bảy, ngày 22.


Trong thư Hella nói mình phải tích cực viết nhật ký mỗi ngày, vì đã hứa thì phải giữ lời mà bọn mình thì đã thề sẽ viết mỗi ngày. Mình…


Tháng Bảy, ngày 23.


Thật là kinh khủng. Mình không có thời gian. Hôm qua, lúc mình đang hứng viết thì có một cái phòng cần lau và chị D. đã chiếm mất chỗ mát dưới giàn dây leo. Trước đó mình không viết nổi lấy một từ và mấy tờ giấy trước hiên nhà thì bị gió cuốn phăng mất. Bọn mình thường viết trên giấy rời. Hella nghĩ làm vậy thì tốt hơn vì không cần phải xé tập. Nhưng chúng mình đã hứa với nhau là sẽ không vứt bỏ cái gì hết cũng như là không xé giấy. Vậy sao còn phải viết giấy rời? Ta có thể kể cho bạn bè nghe mọi chuyện mà. Không làm được thì còn nói gì là thân thiết. Hôm qua, lúc mình muốn ngồi vào chỗ mát dưới giàn dây leo, chị Dora trừng mắt thấy ghê, quát “Muốn gì đây?” Cứ như thể chỗ đó thuộc về chị ấy, giống hệt cái hồi chỉ muốn chiếm cái hiên nhà làm của riêng. Chị ấy thật đáng ghét. Trưa hôm qua, gia đình mình ở Kolber-Kogel. Nơi đó thật là đẹp. Bố vui cực kì và cả nhà mình chơi ném quả thông. Vui ơi là vui. Mình ném một quả trúng Dora, ngay cái ngực độn của chị ấy. Chị ấy gào tướng lên, mình liền la lớn Chỗ đó có gì đâu mà đau. Khi đi ngang mình, chỉ chửi Đồ lợn! Không sao hết, vì mình biết chị ấy đã hiểu mình muốn nói điều gì và vì điều mình nói là đúng. Mình muốn biết mỗi ngày chị ấy viết những gì cho chị Erika và viết gì trong nhật ký. Mẹ thấy khó chịu nên đã ở nhà.

(còn tiếp)
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên logos, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #2  
Cũ 05-06-2010, 10:08 AM
Avatar của logos
logos logos đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2009
Bài gửi: 25
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 6 lần cho 6 bài viết
Mặc định


Tháng Bảy, ngày 24.


Hôm nay là Chủ Nhật. Mình rất thích những ngày Chủ Nhật. Bố bảo: Với trẻ con thì ngày nào chẳng là Chủ Nhật. Câu nói ấy thật đúng trong dịp nghỉ hè, nhưng không đúng vào những lúc khác. Những người nông dân và vợ con họ thảy đều ăn mặc sặc sỡ vui tươi, váy áo của người Tyrol, giống hệt các diễn viên mình thấy trong nhà hát. Hôm nay bọn mình mặc đầm trắng, mình bị một vết ố màu anh đào lớn trên áo, không phải mình muốn thế đâu chỉ tại mình lỡ ngồi bẹp lên mấy quả anh đào chín rụng. Vì vậy mà chiều nay khi đi dạo mình phải thay bằng một chiếc áo đầm hồng. Thế còn hay hơn, vì mình không quan tâm chuyện cần phải ăn mặc giống y hệt chị Dora. Mình thấy không có lí do gì phải cho mọi người biết bọn mình là chị em ruột. Cứ để bọn họ nghĩ bọn mình là chị em bà con đi. Chị ấy cũng đâu có muốn thế; giá mà mình biết tại sao.

Một tuần nữa anh Oswald sẽ đến, mình cảm thấy rất vui. Anh ấy lớn hơn chị Dora, nhưng mình lại rất hợp với anh ấy. Hella viết thư bảo nhỏ thấy chán vì không có mình.


Tháng Bảy, ngày 25.

Hôm nay mình viết thư cho Fraulein7 Pruckl. Nhỏ đang ở Achensee8. Mình muốn được gặp nhỏ. Chiều chiều tắm xong bọn mình thường hay đi dạo cùng. Nhưng hôm nay trời mưa suốt ngày. Chán kinh khủng! Mình quên mang theo hộp bút vẽ mà lại còn không được phép đọc sách suốt ngày nữa chứ. Mẹ nói, nếu con ngốn hết mấy cuốn sách vào lúc này thì về sau con sẽ chẳng còn gì để đọc nữa hết. Cũng đúng, nhưng mà thậm chí mình muốn ra ngoài vung vẩy một lát cũng không được.

Xế chiều. Mình phải viết thêm chút nữa. Mình vừa mới có một trận cãi nhau ra trò với chị Dora. Chị ấy nói mình đã máy mó đồ đạc của chỉ. Tất cả là vì chị ấy quá bừa bộn. Cứ làm như mình thích đồ của chỉ lắm không bằng. Hôm qua chị ấy để bức thư gửi cho chị Erika trên bàn, và mình đọc được một chỗ: Anh đẹp trai như một vị thần Hy Lạp. Mình không biết “anh” là ai vì chị ấy bước vô đúng lúc đó. Có thể đó là Krail Rudi, chị ấy chơi ten-nít với anh này không biết mệt và cứ lẵng nhẵng theo ảnh. Còn về cái khoản đẹp trai thì – chậc, thị hiếu mà, khó giải thích lắm.


Tháng Bảy, ngày 26.

Thật may vì mình có mang theo hộp đựng búp bê. Mẹ nói: Con tha hồ vui với nó trong những ngày mưa. Dĩ nhiên là mình không còn nhỏ để chơi búp bê, nhưng 11 tuổi thì mình vẫn còn tuổi may quần áo cho chúng. Người ta học trong lúc làm mà, với lại mỗi khi hoàn thành việc gì đó mình đều thấy rất vui. Mẹ cắt cho mình một vài miếng vải và mình khâu chúng lại với nhau. Thế rồi chị Dora vào phòng nói Hô hô, bé gái đang may đồ cho búp bê kìa. Chịu nổi không, làm như chị ấy chưa bao giờ chơi búp bê vậy. Với lại, thật sự mình đâu còn chơi búp bê nữa. Khi chị ấy ngồi xuống cạnh mình, mình khâu như điên quẹt rách tay chỉ, thấy vậy mình liền nói: Ôi, em xin lỗi, ai bảo chị đến gần quá! Hy vọng chị ấy hiểu tại sao mình làm vậy. Tất nhiên là chị ấy chạy đi mách mẹ. Kệ chỉ. Chỉ có quyền gì mà gọi mình là bé chứ. Dù sao chị ta cũng đã bị dính một vết xước đỏ, ngay bàn tay phải ai cũng có thể thấy.


Tháng Bảy, ngày 27.

Có rất nhiều trái cây ở đây. Mình ăn quả mâm xôi và quả lý gai suốt ngày, và mẹ nói đó là lý do mà mình không còn bụng dạ ngồi vào bàn ăn. Nhưng chẳng phải bác sĩ Klein luôn nói ăn trái cây rất tốt đó sao? Nhưng sao tự dưng giờ nó lại thành ra không tốt thế kia? Hella luôn nói rằng ai mà tỏ ra quá thích một cái gì đó thì thể nào họ cũng bị mắng nhiếc vì thứ đó cho đến khi nào ớn đến tận cổ mới thôi. Hella thường giận mẹ, những lúc như vậy thể nào mẹ nhỏ cũng nói: Mình chịu khó chịu khổ hi sinh vì con cái để giờ chúng nó trả ơn như vậy đấy! Mình rất muốn biết các ông bố bà mẹ đã phải hi sinh những gì. Khi mình muốn ăn quả lý gai mà không được phép, thì đó là sự hi sinh của mình chứ đâu có phải của mẹ. Mình đã viết tất cả những chuyện này cho Hella biết. Fraulein Pruckl vừa gửi thư cho mình. Dòng địa chỉ người nhận đề trên thư rất ấn tượng, “Fraulein Grete Lainer, Học sinh Trường Lyzeal.” Dĩ nhiên là Dora lên mặt, chị ấy nói ở các lớp từ Năm Tư trở lên (bởi vì chị ấy học Năm Tư), người ta viết là “Lyzeistin”. Chỉ nói: “Dù sao, mùa hè trước khi vào Năm Nhất, em vẫn chưa phải là học sinh trường Lyzeal.” Đến đó thì Bố cắt ngang, bảo rằng hai chị em (mình có phải đứa bắt đầu đâu) phải dừng ngay cái trò cãi cọ dấm dẳng này lại; bố hết chịu nổi rồi. Bố đúng, nhưng bố có nói gì cũng vô ích, vì chị Dora vẫn sẽ tiếp tục như thế cho xem. Fraulein Pruckl viết nhỏ sung sướng vì mình đã viết thư cho nhỏ. Nếu có thời gian, nhỏ muốn mình lại viết thư cho nhỏ. Ôi trời, mình lúc nào cũng có thời gian cho nhỏ. Mình sẽ lại viết cho nhỏ, tối nay sau bữa ăn, không để nhỏ phải đợi lâu.


Tháng Bảy, ngày 29.

Hôm qua mình không tài nào viết được. Nhà Warth đến, và mình phải dành cả ngày cho Erna và Liesel, dù trời mưa suốt ngày. Bọn mình có một khoảng thời gian đầy thích thú. Họ biết nhiều trò chơi tập thể và chúng mình lấy kẹo làm phần thưởng. Mình được 47 thanh kẹo, cho Dora 5 thanh. Robert cao hơn bọn mình cả một cái đầu, ý mình là Liesel và mình; mình nghĩ anh ấy phải 15 tuổi rồi. Anh ấy gọi mình là Fraulein Grete rồi mang cái áo đi mưa Mẹ gửi cho mình ra, tiễn mình về nhà sau bữa ăn tối.

Ngày mai là sinh nhật mình, mọi người đều được mời đến, còn Mẹ thì đã làm món bánh kem dâu tây và bánh quế. Ngon tuyệt!

(còn tiếp)
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên logos, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #3  
Cũ 06-06-2010, 08:11 AM
Avatar của logos
logos logos đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2009
Bài gửi: 25
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 6 lần cho 6 bài viết
Mặc định

Tháng Bảy, ngày 30.

Hôm nay là sinh nhật mình. Bố tặng mình một cái ô đẹp rực rỡ có đường diềm hoa và rất nhiều họa tiết, Mẹ tặng một an-bum đựng bưu thiếp cực lớn, có thể chứa đến 800 tấm thiệp và mấy cuốn truyện dành cho nữ sinh, còn chị Dora tặng một hộp giấy ghi chú xinh xắn, mẹ còn làm bánh kem sô-cô-la cho bữa tiệc hôm nay, và cả bánh kem dâu. Thứ đầu tiên mình nhận được trong buổi sáng là 3 tấm thiệp mừng sinh nhật của anh em nhà Warth. Tấm thiệp của anh Robert viết rằng: Yêu quý sâu sắc, người bạn chân thật R. Thật sung sướng khi có sinh nhật, mọi người đều đối xử tối với mình, kể cả chị Dora. Anh Oswald gửi tặng một con dao rọc giấy bằng gỗ, cán chạm trổ hình rồng, lưỡi dao phun ra từ miệng rồng thay cho lưỡi lửa; mà cũng có thể lưỡi dao chính là lưỡi rồng, ai mà biết được. Sinh nhật mình trời không đổ mưa. Bố nói mình sinh ra dưới một ngôi sao may mắn. Quả thật vậy, tuyệt.


Tháng Bảy, ngày 31.


Hôm qua như ở thiên đường. Bọn mình cười đến đau cả bụng vì trò chơi Kết Cuộc. Mình lúc nào cũng bị ghép đôi với anh Robert, và ồ, nhìn những thứ bọn mình đã làm cùng nhau kìa, dĩ nhiên không phải làm thật mà là làm trên giấy: hôn, ôm, lạc trong rừng, tắm chung; nhưng mình nói rồi đó, mình không làm mấy chuyện gây tranh cãi đó. Sẽ không có đâu, không thể như thế! Sau đó bọn mình chạm cốc chúc sức khỏe mình năm lần, anh Robert muốn lấy rượu thay nước nhưng chị Dora không chịu! Vấn đề là ở chỗ này. Chị ấy lúc nào cũng tỏ ra giận dữ nếu như phải đóng vai phụ cho mình và tất nhiên hôm qua là ngày mình đóng vai chính.

Phải viết một cái gì đó về ngày hôm nay mới được. Bọn mình có một khoảng thời gian tuyệt diệu. Cả bọn chơi ở Teifengraben với nhà Warth, ở đó có cơ man nào là dâu dại. Robert chọn những quả ngon nhất cho mình, mặc cho Dora giận dỗi vì phải tự hái dâu. Thật tình là mình thích tự hái hơn, nhưng khi ai đó hái dâu cho ai đó vì yêu thương (là anh Robert nói vậy), thì ai đó phải vui vì được làm cho như vậy. Với lại, mình cũng tự hái được một ít, dành phần lớn cho Bố còn phần nhỏ cho Mẹ. Lúc uống trà chiều ở Flischberg, mình phải ngồi cạnh Erna chứ không được ngồi gần anh Robert. Erna hơi ủ rũ. Mẹ nói nhỏ ấy bị thiếu máu, nghe ghê ghê, nhưng thật tình mình không hiểu lắm về cái chứng này. Dora luôn miệng kêu chỉ bị thiếu máu, nhưng thấy là biết không phải rồi. Bố luôn quát chỉ: “Đừng có nói nhảm, con khỏe như vâm ấy!” Thế là chị ấy mềm như bún. Năm ngoái, chị Lizzi bị chứng thiếu máu trầm trọng, bác sĩ nói vậy, tim chị ấy cứ đập liên hồi, chị ấy phải uống bổ sung chất sắt và cả rượu Burgundy. Mình chắc chị Dora chôm ý tưởng từ vụ này.


Tháng Tám, ngày 1.

Hella hơi giận vì mình viết thư kể rằng cả ngày toàn chơi với đám con nhà W11. Tuy nhiên, nhỏ vẫn là người bạn duy nhất của mình, đáng lẽ mình không nên viết thư kể chuyện này mới phải. Năm nào nhỏ cũng có bạn mới ở đồng quê, nhưng mình có thấy sao đâu. Mình không hiểu sao nhỏ lại không ưa anh Robert; nhỏ có biết gì về anh ấy đâu ngoài những chuyện mình kể mà mình toàn kể những chuyện tốt thôi. Dĩ nhiên nhỏ có biết ảnh một chút vì ảnh là họ hàng của đám con nhà Sernig, nhỏ có gặp ảnh ở đó một lần. Nhưng người ta chẳng thể nào hiểu rõ người mà mình mới chỉ gặp có một lần. Có thế nào thì nhỏ cũng không thể hiểu ảnh bằng mình. Hôm qua mình chơi với nhà Warth suốt. Bọn mình chơi trò Tìm Nơi Vua Ngự, Robert bắt được mình và mình buộc phải mi anh ấy một cái. Erna nói vậy không tính, vì mình cố tình để cho bị bắt. Robert nổi nóng, nói: Con Erna đúng là thảm họa, toàn làm hỏng hứng thú của người khác. Anh ấy nói cũng đúng, nhưng còn có một kẻ cũng tệ y như thế. Mình hi vọng là Erna không mách với Dora về nụ hôn đó. Nó mà hé răng, mọi người sẽ biết hết, mình không thích vậy. Mình trám miệng Erna với mớ kẹo Dì Dora gửi cho. Robert, Liesel và mình ăn phần còn lại. Ngon tuyệt, lại toàn là mấy thanh kẹo to. Lúc đầu, anh Robert muốn nhón một thanh nhỏ nhỏ thôi, nhưng mình nói vậy ảnh đừng ăn nhiều, chỉ cần ăn một thanh lớn. Ai dè sau đó, ảnh toàn nhón mấy thanh lớn. Tối đó khi mình về đến nhà với chiếc hộp trống rỗng, Bố cười lớn và giễu: Bé Gretel nhà ta thảo ăn thật. May mà Mẹ còn cả một hộp đầy vun; mình không biết chị Dora có còn nhiều không, nhưng hi vọng là còn.


Tháng Tám, ngày 2.

Oswald đến nơi vào lúc 5 giờ chiều. Anh ấy lớn bổng lên; còn bắt đầu nuôi râu hàm nữa chứ. Buổi tối Bố dẫn anh ấy ra quán 13 để giới thiệu với một vài người bạn. Ảnh than chán ngắt, nhưng quả quyết rằng sẽ gây ấn tượng bằng bộ đồ của dân du lịch bụi mới cáu và quần da ống túm. Ông Bà gửi lời yêu thương đến cả nhà. Mình chưa bao giờ gặp Ông Bà. Ông Bà còn gửi cho bao nhiêu là bánh kẹo và anh Oswald cứ càm ràm không ngớt vì ảnh phải tha chúng theo. Anh Oswald chuyên môn hút thuốc lá, Bố hối ảnh: nhanh lên ông tướng, ta ra quán uống mừng thành tích học tập của con nào. Mình thấy có hơi kì lạ; lúc mình và chị Dora có thành tích học tập tốt thì chẳng thấy ai muốn uống mừng, cùng lắm là thưởng quà. Anh Oswald chỉ toàn điểm Hai và Ba, rất ít điểm Một, môn tiếng Hy Lạp thì còn chẳng điểm chác gì ngoài lời phê Đạt, còn mình thì chẳng có điểm nào khác ngoài điểm Một. Anh ấy nói điều gì đó với bố bằng tiếng La-tinh, bố cười nghiêng ngả nói gì đó mình chả hiểu. Mình không nghĩ đó là tiếng Latin, có lẽ là tiếng Magyar hay tiếng Anh gì đó. Bố mình biết hầu hết các ngôn ngữ, thậm chí cả tiếng Séc, nhưng ơn trời là bố không nói mấy thứ tiếng đó ngoại trừ lúc muốn trêu bọn mình. Như lần ở nhà ga, mình với chị Dora ngượng chín người. Tiếng Séc quả là kinh dị, Mẹ cũng nói vậy. Anh Robert giả vờ nói tiếng Séc thì còn buồn cười hơn.


Tháng Tám, ngày 3.

Ngày kia mình tắm bị cảm lạnh, nên giờ mình phải kiêng tắm một vài ngày. Robert tiếp tục làm bạn với mình. Không ai để ý bọn mình và anh ấy kể cho mình nghe đủ thứ chuyện. Anh ấy đẩy xích đu lên cao ơi là cao, mình hét toáng lên thích thú. Hôm nay, ảnh làm mình nổi giận thật sự, ai bảo anh ta nói: Oswald là một tên đần không thuốc chữa. Mình đáp, không đúng, bọn con trai các anh chẳng bao giờ chịu thừa nhận nhau. Mà bảo anh Oswald bị ngọng cũng không đúng. Dù sao mình thích anh Oswald hơn chị Dora nhiều, chị ấy cứ luôn mồm “đám nhóc tì” mỗi khi nói về mình và Hella, thậm chí là cả Robert. Thế rồi anh Robert nói: Dora thì chỉ được cái to mồm, hệt như Erna. Điểm này ảnh khá đúng. Robert nói ảnh sẽ không bao giờ hút thuốc, hút thuốc xấu xí vô cùng, đàn ông thực thụ chả bao giờ hút hít. Vậy chứ Bố thì sao, mình muốn biết đấy? Anh ấy lại nói, rằng ảnh sẽ chẳng bao giờ để râu mà sẽ cạo sạch mỗi ngày, vợ ảnh phải chuẩn bị sẵn mọi thứ cho ảnh. Nhưng Bố để râu hợp ơi là hợp, mình không thể tưởng tượng ra bộ mặt không râu của bố. Chắc chắn là mình không bao giờ lấy một ông chồng không râu.


Tháng Tám, ngày 5.


Hôm nào bọn mình cũng ra sân ten-nít. Hôm qua lúc Robert, mình, Liesel, Erna và Rene chuẩn bị đi, Dora gào toáng đằng sau: cô dâu chú rể thì tương lai. Chị ấy “học” thứ ngôn ngữ của anh Oswald chứ gì. 100 năm nữa đi. Chị ấy cứ việc chờ 100 năm nếu thích, không đời nào đâu. Mẹ mắng chỉ sa sả, bảo đừng có nói những chuyện ngu ngốc vậy. Không sao, câu đó cũng hay; thì tương lai, thì tương lai. Giờ thì bọn mình gọi luôn chỉ là chị Thì Tương Lai, nhưng không để cho mọi người biết là đang ám chỉ ai.

(còn tiếp)
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên logos, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #4  
Cũ 07-06-2010, 09:54 AM
Avatar của logos
logos logos đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2009
Bài gửi: 25
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 6 lần cho 6 bài viết
Mặc định

Tháng Tám, ngày 6.

Hella không thể đến đây vì nhỏ phải cùng Mẹ đến Klausenburg16 thăm nhà một người trong họ đang làm thẩm phán hay cái gì đại loại như thế ở một hạt của Hungary. Mỗi lần nhắc đến thẩm phán hạt, mình lại nhớ đến Thẩm phán T. ở hạt mình, một người đáng kinh tởm. Cái mũi thấy ghê, vậy mà lại có bà vợ đẹp cực kì; bà ấy bị bố mẹ ép hôn. Mình sẽ không để bất kì ai ép buộc mình như vậy, mình còn có ý nghĩ không lập gia đình luôn ấy chứ, vì bà đó sống rất bất hạnh.

Tháng Tám, ngày 7.

Mọi người ầm ĩ cả lên vì chị Dora. Anh Oswald mách Bố rằng chị ấy liếc mắt đưa tình ở sân ten-nít, ảnh ngứa hết cả mắt. Bố giận điên lên, cấm chúng mình không được chơi ten-nít nữa. Điều khiến Dora đau khổ hơn hết là việc Bố mắng chỉ ngay trước mặt mình: Con oắt này, mới 14 tuổi đầu mà đã bày đặt giở trò khêu gợi người ta. Mắt chỉ đỏ ngầu lên, đến bữa không ăn được gì luôn vì nhức đầu kinh khủng!! Bọn mình đều biết tỏng chỉ nhức những gì trong đầu. Nhưng mình thật sự không hiểu tại sao mình lại không được đi chơi ten-nít nữa.

Tháng Tám, ngày 8.

Anh Oswald nói bọn sinh viên không có lỗi gì hết, tất cả chỉ tại Dora. Mình tin tin, nhất là khi nhớ lại cái lúc đi xe lửa trên tuyến Đường Sắt Phương Nam. Chán, không được chơi ten-nít nữa, dù mình năn nỉ và van nài Mẹ xin Bố cho đi. Mẹ nói không ăn thua gì đâu vì Bố đang rất tức giận, mà mình cũng đừng có suốt ngày chơi bời với đám con nhà Warth nữa. Suốt ngày! Mình chơi cả ngày hồi nào chứ! Đến đó thì ít nhất cũng phải ở lại dùng bữa mà. Mà mình thì có liên can gì đến chuyện tình cảm của chị Dora? Đúng là vô lý quá đi. Nhưng mà lớn lên là vậy đó. Quýt làm cam phải chịu cùng mà!

Tháng Tám, ngày 9.

Tạ ơn Trời, mình lại được chơi ten-nít; mình năn nỉ năn nỉ hoài Bố phải cho đi. Dora tuyên bố đừng có hòng chỉ mở miệng xin phép. Nghe sặc mùi truyện ngụ ngôn con cáo và chùm nho. Dạo này chị ấy chơi trò người bệnh tật, chẳng thèm tắm, cứ ở nhà suốt trong khi rõ ràng là chỉ có thể ra ngoài dạo chơi. Mình không hiểu chuyện gì xảy ra với chỉ nữa. Sao Bố có thể để chị ấy như vậy chứ, không hiểu nổi. Còn Mẹ, Mẹ toàn làm hư Dora; chỉ là cục cưng của Mẹ mà, nhất là khi anh Oswald không có nhà. Mẹ thiên vị anh Oswald mình còn có thể hiểu, chứ thiên vị Dora thì … Bố luôn nói rằng bố mẹ không có cái kiểu thiên vị gì hết, con cái cứ là đối xử như nhau. Đúng như bố nói, dù Dora cứ cho rằng Bố thiên vị mình, chị ấy chỉ tưởng tượng thế thôi. Giáng Sinh hay những dịp lễ lạt khác bọn mình đều nhận được quà như nhau, đó là bằng chứng. Nhỏ Rosa Plank luôn nhận ít nhất gấp ba lần những đứa khác trong gia đình, vậy mới gọi là thiên vị chứ!

Tháng Tám, ngày 12.

Mình không thể viết mỗi ngày vì mải chơi với nhà Warth. Anh Oswald không ưa Robert, rủa ảnh là một tên vô lại ngớ ngẩn. Toàn những từ khiếm nhã. Ba ngày nay mình không thèm nói chuyện với Oswald câu nào ngoại trừ những lúc thật cần thiết. Khi mình kể cho Erna và Liesel nghe chuyện này, hai nhỏ bảo mấy ông anh cứ là hay đối xử thô lỗ với em gái. Mình đáp, tại sao vậy nhỉ. Với lại, nói chung anh Robert cũng rất tử tế với em ảnh. Mấy nhỏ kêu, Ừa, trước mặt cậu thôi, ảnh muốn lấy lòng cậu mà. Hôm qua bọn mình cười như điên khi ảnh kể chuyện bọn con trai trêu chọc các thầy trên lớp. Câu chuyện về thuốc lá thật quái đản. Lớp ảnh có một hội tên là T. Au. M, viết tắt theo tiếng La-tinh của cụm từ “Im Lặng Hay Là Chết”. Không ai được phép tiết lộ bí mật của hội, và bất kì thành viên mới nào cũng phải bị lột hết quần áo, nằm ngửa cho mọi người nhổ toẹt lên ngực, vừa trây trét vừa nói: Cho Ngươi Vào Hội, phải nói bằng tiếng La-tinh. Tên này còn phải đến gặp người nhiều tuổi và có uy nhất bọn để người này cho hai ba nhát roi rồi bắt thề thốt không được phản lại ai trong bọn. Xong mọi người cùng hút xì-gà, dí đầu điếu thuốc vào cánh tay hay bất cứ chỗ nào trên mình thành viên mới và nói: Bất cứ hành động phản bội nào, cứ nhìn ngọn lửa này. Đoạn người lớn tuổi nhất, có cái tên gì đặc biệt lắm mà mình không nhớ, xăm lên mình thành viên mới chữ Taum, nghĩa là “Im Lặng Hay Là Chết”, xăm thêm hình trái tim có khắc tên của một đứa con gái. Robert nói nếu ảnh mà quen biết mình sớm hơn thì ảnh đã chọn xăm chữ “Gretchen” rồi. Mình hỏi vậy chứ ảnh đã xăm tên gì, ảnh kêu ảnh không được phép nói. Mình sẽ dặn anh Oswald khi nào đi tắm chung để ý giùm xem là tên gì. Cái hội này họ quậy các thầy dữ lắm, ai nghĩ ra được những trò hay ho còn được bầu làm Rohon; trở thành Rohon được đối xử khác lắm, ai cũng phải răm rắp nghe lời. Ảnh nói còn nhiều chuyện nữa không thể kể tại vì quá kinh khủng. Mình phải thề với ảnh là sẽ không tiết lộ với ai về hội, ảnh muốn mình phải quỳ xuống thề, nhưng mình không muốn thế và ảnh gần như ấn mình quỳ xuống. Cuối cùng mình phải giơ tay xin thề, còn phải mi ảnh nữa. Mình không tiếc gì chuyện đó, một nụ hôn cũng chẳng đáng gì, nhưng không gì có thể bắt mình quỳ gối khuất phục được. Đến giờ, mình vẫn còn thấy sợ kinh khủng, tại lúc đó chỉ có bọn mình trong vườn, mà ảnh lại nắm cổ dí mình quỳ xuống nữa chứ. Tất cả chỉ vì cái hội mà ảnh kể khi chỉ có bọn mình với nhau trong vườn, ảnh nói thẳng: Anh không thể xăm tên em nữa vì bọn anh có luật không xăm hai tên, nhưng giờ em đã thề rồi thì anh có thể cho em biết thực sự anh là ai và có ý nghĩ bí ẩn gì. Suốt đêm mình không tài nào ngủ được vì cứ nghĩ mãi về cái hội đó, không biết có những cái hội kì quặc như vậy ở trường trung học không, rồi liệu chị Dora có ở trong cái hội nào đó không, có xăm cái tên nào lên mình không. Nhưng mà ghê nhất là cái chuyện bị lột trần truồng trước mặt đám bạn học. Có lẽ các hội trong trường nữ trung học sẽ chừa cái phần đó ra. Nhưng mà mình không chắc có nên xăm tên Robert lên người hay không nữa.

(còn tiếp)
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên logos, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #5  
Cũ 15-08-2010, 08:51 PM
Avatar của logos
logos logos đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2009
Bài gửi: 25
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 6 lần cho 6 bài viết
Mặc định


Tháng Tám, ngày 15.


Hôm qua Robert kể có vài hội nam sinh chuyên làm những chuyện sai trái, nhưng hội của ảnh thì không. Nhưng ảnh không nói rõ chuyện gì. Mình nói, chuyện bị lột trần thật kinh tởm; nhưng ảnh nói, À, chuyện đó có gì đâu, khi người ta muốn tin nhau thì chuyện đó buộc phải xảy ra thôi, miễn là không có chuyện gì sai trái. Giá mình biết là chuyện gì. Liệu anh Oswald có biết chuyện này không, ảnh có đang ở trong cái hội nào như vậy không hay một hội bình thường hơn, rồi còn Bố nữa. Giá mà mình biết được! Nhưng mình không thể hỏi, vì mình không thể phản anh Robert. Mỗi lần gặp, ảnh lại bấm nhẹ cổ tay trái của mình không để ai thấy. Ảnh nói làm vậy là để nhắc mình im miệng. Nhưng thực sự ảnh đâu cần làm vậy, vì mình sẽ chẳng bao giờ phản bội ảnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Ảnh nói: cảm giác đau đớn sẽ buộc em vào anh. Khi ảnh nói lời đó, mắt ảnh đanh lại, tối sầm, dù thường mắt ảnh có màu xám tro và khá là to. Ghê nhất là tối nay khi bọn mình chia tay, ớn óc. Mình luôn mơ thấy ảnh.

Tháng Tám, ngày 18.


Tối qua bọn mình xem bắn pháo hoa mừng sinh nhật đức vua. Mãi đến 12 giờ rưỡi mới về đến nhà. Trước tiên, cả nhà đi nghe hòa nhạc ở công viên, sau đó mới đến chỗ bắn pháo hoa. Họ bắn loạt pháo mở màn từ phía những ngọn đồi, ánh sáng tỏa lan thành chùm trên đỉnh đồi; mình có cảm giác hơi rùng mình dù cảnh đó rất tuyệt. Răng mình va lập cập một hai lần gì đó, không biết có phải mình sợ điều gì đó sắp xảy ra hay không, chứ sao lại vậy. Rồi thì R.17 đến gần, nói chuyện rất nhiều. Ảnh đang tính chuyện nhập ngũ. Vì vậy ảnh không cần phải học nhiều, và những gì ảnh đang học sẽ thành ra vô dụng. Ảnh nói không sao, kiến thức đó sẽ là một lợi thế lớn. Mình không nghĩ ảnh ngốc, dù anh Oswald cứ nói vậy làm mình nổi giận. Bỗng dưng bọn mình phát hiện ra hai đứa đang ở khá xa những người khác, cho nên cả hai bèn ngồi xuống một cái ghế băng để chờ mọi người. Ngồi đó rồi thì mình gặng hỏi R. lần nữa về mấy cái hội kia, những hội chuyên làm chuyện sai trái. Nhưng ảnh không chịu kể vì ảnh nói ảnh không muốn đánh cắp sự ngây thơ của mình. Thật ngớ ngẩn, mình nói chắc tại ảnh cũng không biết rõ, mọi thứ chỉ toàn là làm bộ làm tịch. Chuyện là, ảnh kể, ai tham gia vào hội đều bị cù cho đến khi không chịu nổi thì thôi. Lần nọ, có một người trong hội bị chứng Động Kinh18, cứ co giật thấy ghê lắm, họ sợ người đó sẽ làm lộ chuyện. Từ đó tục cù lét bị khai tử. Anh cù em thử nha? Em chả hiểu gì cả, mình nói, mà dù sao thì anh cũng không dám đâu. Ảnh cười ầm, rồi tự dưng túm lấy mình cù vào nách. Làm mình buồn cười gần chết, nhưng mình cố nhịn vì còn nhiều người qua lại. Cho nên ảnh ngưng, chuyển sang cù vào tay mình. Hồi đầu mình cũng khoái chí, nhưng rồi mình thấy bực nên rụt tay lại. Đúng lúc đó thì Thì Tương Lai đi đến cùng với hai bà chị khác, họ nhanh chóng qua mặt bọn mình, hai đứa bèn theo sát gót, giả tảng như từ nãy đến giờ vẫn đang đi bộ. Làm vậy giúp mình tránh được cơn giận dữ của Mẹ, vì lúc nào Mẹ cũng muốn cả nhà đi cùng nhau. Vừa đi tiếp, R. vừa nói: Coi chừng đó Gretel, bữa nào đó anh sẽ cù cho đến khi em hét lên thì thôi. - Nhảm hết sức, còn lâu mình mới vậy, phải hai người may ra mới được. Nhân tiện, trong đợt rút thăm may mắn, mình trúng một cái bình hoa có hình đôi chim câu, một bịch kẹo ngọt, còn R. được một con dao, muỗng và nĩa. Ảnh tức điên. Thì Tương Lai được một cây bút mực, đúng thứ mình thích, và một chiếc gương làm cho người ta xấu hẳn đi. Cũng hay, cho chị ấy bớt ảo tưởng về bản thân.

Tháng Tám, ngày 29.


Ôi trời, thật là khủng khiếp. Mình làm mất từ trang 30 đến trang 34 của nhật ký. Hẳn mình để quên trong vườn hay đâu đó ở Louisenhohe. Thật là tồi tệ. Nhỡ mà ai đó tìm thấy. Mà mình cũng không rõ mấy trang đó viết những gì nữa. Số mình xui thật! Giá mình không hứa với Hella chuyện viết nhật ký mỗi ngày, mình sẽ bỏ viết luôn. Cứ nghĩ đến chuyện Mẹ, hay tệ hơn là Bố, bắt được chúng. Đã vậy hôm nay trời còn mưa tối tăm mù mịt làm mình không thể đi ra vườn, mà mình cũng không thể đi Louisenhohe một mình. Hẳn là mình đã đánh mất chúng vào ngày hôm kia, vì hôm qua với lại hôm trước đó mình chẳng viết gì hết. Thật là dễ sợ nếu chẳng may ai đó phát hiện ra. Mình buồn khổ đến nỗi chẳng buồn ăn uống, dù bữa ăn có món bánh kem sô-cô-la ưa thích. Và mình chẳng vui nổi khi thấy bố mẹ lo lắng, cả hai cứ hỏi mình bị làm sao, mình suýt bật khóc trước mặt mọi người. Hôm nay cả nhà ra quán dùng bữa vì chị giúp việc Resi xin nghỉ 2 ngày. Nhưng mình không thể khóc trước mặt bố mẹ vì sẽ lộ chuyện mất. Hy vọng duy nhất của mình là mọi người không phát hiện ra nét chữ trên giấy, vì Hella và mình thường viết bằng nét sổ, trước tiên là để không ai nhận ra chữ của chúng mình, thứ nữa là vì chữ sổ tiết kiệm giấy hơn chữ thường. Mình rất hy vọng mai trời nắng đẹp, để sáng sớm mình có thể ra vườn sục sạo. Mình suy sụp đến độ chẳng buồn nổi điên khi Thì Tương Lai chọc quê: “Bộ mới cãi nhau với chồng tương lai hả?”

(còn tiếp)
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên logos, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Trả lời

Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của mình

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 04:24 AM


Bắt đầu cập nhật từ ngày 17-08-2009

free counters