MỘT MÌNH
Một mình yêu, một mình buồn, một mình nhớ,
Một mình lầm tưởng người yêu ta,
Một mình mơ mộng người quên hết,
Chỉ một mình ta ở trong người.
Một mình ghen tuông, một mình giận,
Một mình mới biết mình đã yêu,
Một mình giả dối người cũng vậy,
Rồi một mình ta buồn với ta.
Một mình yêu em, em chẳng vậy.
Một mình lặng lẽ giữa đời em,
Em buồn tình ai, mình em biết,
Em yêu lại rồi tôi biết không?
Một mình em nói mình đi nhé
Một mình tôi buồn em biết không?
MUỐN VÀ SỢ
Muốn được giả dối trong hạnh phúc,
Sợ cái hạnh phúc của người ta.
Muốn khóc thật nhiều cho qua hết,
Sợ khóc một mình với bóng đêm.
Muốn cho thời gian trôi qua lẹ,
Sợ vẫn yêu người thời gian ơi.
Muốn ngủ một giấc trong mộng mị,
Sợ sáng mai kia có một mình.
Muốn người bên ta đừng xa cách,
Sợ người không hồn ở với ta.
Muốn được bù đầu trong công việc,
Sợ người vô tình sẽ thoáng qua.
ĐƯỢC VÀ MẤT
Được buồn, được khóc, được an ủi,
Mất vui, mất cười, mất động viên.
Được là chính mình, ở một mình,
Mất là ai đó ở trong ai.
Được cái ý nghĩ người đi thật,
Mất cái nỗi buồn người sẽ đi.
Được cái đau xót và chua chát,
Mất một nụ cười trong xót xa.
Được thấy em vui nói về người,
Mất một người buồn với ghen tuông.
(nguyễn trần hoàng vy)