Trở lại   Thư Quán Đo Đo > NGUYỄN NHẬT ÁNH, TÁC PHẨM > TRUYỆN DÀI

Viết bài mới Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 27-08-2009, 11:49 AM
Avatar của hoangtube
hoangtube hoangtube đang ẩn
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 1.141
Cảm ơn: 54
Được cảm ơn 936 lần cho 414 bài viết
Mặc định KVH 53: Má lúm đồng tiền

CHƯƠNG 1

Lớp 9A4 trường Tự Do năm ngoái có hai cái tên “độc”: Hiển Hoa và Hiền Hòa.

“Hiển hoa” là từ chuyên ngành thực vật học, tụi trong lớp suy đoán ba mẹ con nhỏ Hiển Hoa chắc rất khoái môn học này nên đặt tên con như thế. Còn ba mẹ con nhỏ Hiền Hòa đặt tên nó là Hiền Hòa có lẽ hy vọng khi lớn lên nó sẽ thùy mị dịu dàng và nếu quả thực ba mẹ nó có ý đó thì họ hoàn toàn có thể yên tâm về tính nết của đứa con.
Sau này thì quen tai, chứ lúc đầu hễ thầy cô giáo kêu tên Hiển Hoa là con nhỏ Hiền Hòa dạ ran, kêu tên Hiền Hòa thì con nhỏ Hiển Hoa lật đật đứng dậy khiến cả lớp cười bò. Riêng cô Nhạn dạy hóa học năm lớp chín thì cho đến tận giờ học cuối năm, mỗi khi kêu tên Hiển Hoa hay Hiền Hòa cô vẫn phải vừa kêu vừa chỉ tay vào đứa mà cô muốn kêu để khỏi lộn: cô Nhạn là người Huế, hai con nhỏ Hiển Hoa Hiền Hòa đầu óc hơi lơ đễnh một tí thế nào cũng nghe nhầm giọng Huế của cô.
Nhưng đó là nói chuyện năm lớp tám, lớp chín. Lên lớp mười, hai cái tên Hiển Hoa Hiền Hòa lập tức bị cái tên của con nhỏ Thạch Anh làm cho lu mờ.
Thạch anh là một loại đá quý. So với những cái tên có nguồn gốc từ các loại đá quý như Hồng Ngọc, Kim Cương, Cẩm Thạch, Ngọc Bích... tên Thạch Anh nghe mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu chỉ có vậy thì tên Thạch Anh chưa đủ sức để “lật đổ” cặp bài trùng Hiền Hòa Hiển Hoa.
Cái họ của con nhỏ Thạch Anh mới hiếm. Nó họ Vòng. Nhưng nếu tên nó là Vòng Thị Thạch Anh thì chẳng nói làm gì. Tên nó không lót chữ Thị, mà lót chữ Ngọc.
Hôm đầu tiên nghe thầy Phú xướng tên Vòng Ngọc Thạch Anh, tụi học trò trường Tự Do trợn mắt cả lên.
Cả đống cái miệng xuýt xoa:
- Tên con nhỏ này hay quá!
- Đúng là tên “không đụng hàng”!
Con nhỏ Vòng Ngọc Thạch Anh tên đã hay mà má lại có lúm đồng tiền. Nghe cái tên nó, rồi nhìn hai lúm đồng tiền trên má nó, thằng Quới Lương nghĩ con nhỏ này chắc giàu lắm.
Mà con nhỏ Thạch Anh chắc giàu thiệt. Nó xài máy iPod loại xịn, có cả điện thoại di động nhét trong cặp. Nếu trẻ em được phép cưỡi xe máy, dám con nhỏ này vi vu tới trường trên chiếc SH đời mới nhất cũng nên! Quới Lương tò mò nghĩ.
Đọc tới đây, hẳn bạn đọc sẽ thắc mắc: tại sao có thằng Quới Lương chen vô chỗ này?
Có gì đâu! Chẳng qua con nhỏ Thạch Anh ngồi ngay chỗ con nhỏ Bội Linh năm ngoái, tức là ngồi cạnh thằng Quới Lương. Bên phải Quới Lương là thằng Lâm, bên trái Quới Lương là nhỏ Thạch Anh.
Nhỏ Thạch Anh học không giỏi không dở, có thể liệt vào hạng trung bình hoặc hạng khá. Ở lớp, nó ít bạn, nhưng nó chẳng lấy đó làm buồn.
Nó ít bạn, tức là vẫn có bạn. Bạn nó là thằng Quới Lương. Hai đứa ngồi cạnh nhau, gặp lúc khó khăn vẫn quay qua quay lại mượn thước, compa, cục gôm, cây bút vẽ. Thỉnh thoảng nó cho thằng Quới Lương thỏi chocolate, thằng này vẫn vui vẻ nhận.
Tình bạn giữa Thạch Anh và Quới Lương chỉ diễn ra loanh quanh những chuyện vụn vặt vậy thôi. Giờ ra chơi, Quới Lương tót ra sân chạy nhảy với thằng Lâm và Hải quắn. Nhỏ Thạch Anh thì ngồi tại chỗ lôi cái iPod ra nghe nhạc hoặc lôi truyện tranh trong cặp sách ra mải mê đọc.
Nếu cuộc đời cứ diễn ra êm đềm như vậy hoài, có nghĩa thằng Quới Lương và nhỏ Thạch Anh cứ lạnh lùng quay theo hai quỹ đạo khác nhau, mạnh đứa nào đứa nấy quay, thì tác giả chẳng có gì để kể, và bạn đọc dĩ nhiên cũng chẳng có cuốn sách này trên tay.
May là một hôm thằng Quới Lương không biết tha ở đâu về cuốn sách Bài tập lịch sử lớp 10. Cuốn này thì đứa nào chẳng có, mua ở đâu chẳng được. Đối với tụi học trò lớp mười thì cuốn sách này chẳng có giá trị gì, vì trong cuốn sách chỉ toàn câu hỏi để giúp học trò ôn tập. Phần trả lời bên dưới bỏ trống, để học trò tự điền vào.
Nhưng cuốn của thằng Quới Lương thì khác, đặc biệt giá trị. Tất cả những câu hỏi trong sách đều được trả lời đầy đủ. Cuốn sách dày đặc chữ, chẳng biết chủ nhân của nó là ai mà siêng thế. Đứa nào làm biếng học bài vớ được cuốn này hí hửng chẳng khác nào Trương Phi vớ được “cẩm nang” của Gia Cát Lượng.
Con nhỏ Vòng Ngọc Thạch Anh thuộc loại này, tức là loại làm biếng, mặc dù không thể bảo nó kém thông minh. Nhưng ở đời những đứa thông minh thường biếng nhác, có lẽ đó là luật bù trừ, bởi thông minh mà còn siêng năng nữa thì ai mà học cho lại. Chỉ những đứa đầu óc chậm chạp mới siêng năng, cũng là luật bù trừ luôn, bởi chậm chạp mà biếng nhác thì khỏi ôm cặp tới trường làm gì cho mất công.
Hôm đó, con nhỏ làm biếng Thạch Anh ngạc nhiên thấy thằng Quới Lương làm như không nghe chuông ra chơi réo inh ỏi, cứ ngồi lì tại chỗ. Kể cả khi thằng Lâm và Hải quắn đập đập khều khều, nó cũng ngước lên khoát tay mấy cái ra vẻ bữa nay tao bận lắm, rồi tiếp tục chúi đầu vào cuốn sách đang mở trước mặt.
Thạch Anh nhướn mắt nhìn vô cuốn sách. Nếu đó là cuốn truyện tranh thì nó cũng chẳng lấy gì làm lạ lắm. Đằng này có vẻ như thằng Quới Lương đang mê mẩn “nghiên cứu” một cuốn sách giáo khoa, thế nên nó không làm sao bắt mình đừng trợn mắt lên.
Dòm dỏ một hồi, vẫn không biết Quới Lương đang đọc cuốn gì vì nó chẳng thấy được cái bìa sách, Thạch Anh ấm ức quá.
- Bạn đang đọc cuốn gì vậy, Quới Lương? - Cuối cùng, nó tò mò hỏi.
- Bài tập lịch sử. - Quới Lương đáp, rất chi là thờ ơ.
Đôi môi Thạch Anh lập tức vẽ thành hình chữ O:
- Cuốn đó có gì hay đâu?
Như chỉ đợi có vậy, thằng Quới Lương đẩy cuốn sách sang:
- Bạn xem đi!
Thạch Anh đón lấy cuốn sách, vừa nhìn vô nó đã “a” lên một tiếng. Lật lật vài trang, nó “a” lên tiếng nữa. Đến khi xem xét cẩn thận từ trang đầu đến trang cuối, nó “a” thêm mấy chục lần. Bây giờ nó mới thấy cuốn sách này “hay” quá! Hay quá sức là hay!
Bụng phục lăn, nó ngước nhìn thằng Quới Lương bằng ánh mắt người ta vẫn nhìn một ngài tiến sĩ sử học, miệng trầm trồ:
- Cuốn bài tập này bạn trả lời hết đó hả?
- Đâu có. - Quới Lương toét miệng cười - Tôi mượn của thằng bạn bên trường Thanh Niên. Vài hôm nữa phải trả lại rồi.
Thạch Anh lại nhìn cuốn sách trên tay, liếm môi gạ:
- Bạn cho mình mượn cuốn này một bữa nha. Mình đem đi photocopy rồi trả lại liền.
- Photocopy chẳng ăn thua gì đâu. - Quới Lương nhún vai - Tôi thử rồi, chữ rất mờ, không đọc được. Chẳng biết thằng kia nó viết bằng loại mực gì mà nhạt thếch à.
Thạch Anh nhướn mắt:
- Thế bạn định chép lại nguyên cả cuốn à?
Quới Lương thản nhiên:
- Thì vậy chứ sao! Hơn nữa, chép lại vô sách bài tập của mình rủi cô giáo có kiểm tra, mình còn có bài để nộp. Nộp bản photocopy có mà ăn dê-rô!
Thạch Anh mân mê cuốn sách, vừa háo hức lại vừa ngán ngẩm:
- Chậc, không biết mình có chép nổi không! Dày quá!
Cái tật làm biếng của con nhỏ lồ lộ ngoài mặt. Quới Lương mở cờ trong bụng, vờ bày kế:
- Không chép nổi thì thuê người ta chép giùm cho.
- Hay quá! - Thạch Anh sáng mắt lên, nhưng nó liền cụp ngay mắt xuống - Nhưng mình đâu có biết chỗ nào nhận chép thuê.
Quới Lương thao thao:
- Thiếu gì chỗ. Tôi thấy tụi nó rao đầy trên internet. Nào là nhận chép thuê các loại giấy tờ, văn bản, bài dịch, bài giảng, bài thu hoạch, bảo đảm rõ ràng, chính xác, đầy đủ và nhanh chóng. Giá cả: 3000 đồng một trang A4, tính cả tiền giấy bút. Cả dịch vụ đi học thuê cũng có luôn, bất kể sáng chiều tối, từ đại học, cao đẳng, trung cấp đến tại chức, học thêm đủ thứ hết, bảo đảm người đi học thuê sẽ là những học sinh ngoan, không gây ấn tượng với giáo viên, nhiệt tình, chăm chỉ, có thể tin cậy được. Giá cả ban ngày 35.000 đồng/buổi, ban đêm...
Thằng Quới Lương làm một tràng như phát thanh viên chương trình quảng cáo khiến Thạch Anh nghe lùng bùng cả hai lỗ tai. Nó đưa tay ôm đầu:
- Thôi, thôi, bạn đừng kể nữa. Nghe nhức đầu quá!
Quới Lương nhe răng cười:
- Thôi thì thôi!
Thạch Anh buông tay ra, bây giờ nó mới kịp ngạc nhiên:
- Ủa, sao bạn rành mấy dịch vụ này quá vậy?
- Tôi tình cờ đọc trên mạng, thấy hay hay nên nhớ luôn.
- Vậy hở?
Thạch Anh hờ hững buột miệng, đôi mắt nó chợt trở nên mơ màng. Nó nhìn ra cửa sổ, chẳng biết nghĩ ngợi gì mà trông có vẻ đăm chiêu tợn.
Ở bên cạnh, thằng Quới Lương cũng ngồi im ru. Nó đang hồi hộp rình nhỏ bạn.
Nó mừng rơn khi thấy Thạch Anh chớp mắt hai, ba cái rồi quay nhìn nó.
- Hay là thế này... - Thạch Anh ngập ngừng mở lời.
Con nhà Quới Lương ranh mãnh biết tỏng nhỏ bạn định nói gì nhưng vẫn giả bộ ngây ngô:
- Hay là sao hở bạn?
Thạch Anh tặc lưỡi:
- Mình thấy cái dịch vụ gì gì đó phức tạp quá.
- Có gì đâu mà phức tạp! - Quới Lương vờ vịt.
- Hay là...
- “Hay là” hoài!
Thạch Anh cắn môi:
- Mình nghĩ nếu bạn rảnh... bạn chép giùm mình là tiện nhất.
- Tôi chép giùm bạn á? - Quới Lương cố uốn miệng cho thật tròn để nhỏ bạn thấy nó đang sửng sốt ghê lắm.
- Ờ.
- Chép nguyên cuốn bài tập này á?
- Ờ. - Thạch Anh chép miệng - Nhưng không phải mình nhờ suông. Mình... mình trả tiền công cho bạn đàng hoàng.
Quới Lương chờ đợi giây phút này ngay từ lúc nó cố tình trưng ra cuốn Bài tập lịch sử cho nhỏ Thạch Anh thấy. Chả là mấy hôm nay nó đang kẹt tiền. Dạo này trưa nào nó cũng la cà ngoài tiệm net với thằng Quốc Ân để chơi game và “chát chít”, tiền bao nhiêu cũng không đủ. Mẹ nó bán xôi chè, thu nhập chỉ đủ nuôi nó và thằng Hưng Vinh ăn học. Mỗi buổi sáng hai anh em nó ngốn ngấu mỗi đứa một vốc xôi rồi ôm tập ra khỏi nhà, chẳng được phát tiền quà sáng như tụi bạn. Thỉnh thoảng mẹ nó mới cho nó vài chục ngàn.
Lận trong túi vài chục ngàn, đi theo thằng Quốc Ân loáng cái đã hết sạch. Chả bõ bèn gì!
Đang túng, đọc thấy dịch vụ chép thuê đang quảng cáo trên net, Quới Lương mừng húm. Thế là nó nhờ thằng Quốc Ân kiếm cho nó cuốn Bài tập lịch sử đã chép lời giải sẵn. Sáng kiến này không phải tự nhiên mà có. Ngay từ đầu năm nó đã biết Thạch Anh là con nhà giàu, tiền bạc rủng rỉnh. Nhưng biết là biết thế thôi, biết chỉ để ao ước một ngày nào mình cũng giàu như nó, chứ chẳng có “ý nghĩ đen tối” gì. Nhưng từ lúc phát hiện được cái dịch vụ chép thuê thì nó nghĩ ngay đến con nhỏ này. Tất nhiên là nó không biết con nhỏ này lười, nhưng nó nghĩ đã là học trò ai mà chẳng lười. Nếu nó không lười chẳng qua vì nó đang kẹt tiền, chứ thực ra nó đâu có hứng thú gì cái trò ngồi è lưng chép hết trang chữ này đến trang chữ khác.
Thấy Thạch Anh rơi vào bẫy của mình một cách dễ dàng, Quới Lương khoái lắm. Nhưng nó vẫn làm bộ làm tịch:
- Bạn bè ai lại nhận tiền. Kỳ lắm!
- Có gì đâu mà kỳ. Người bỏ công người bỏ của mà. Nếu đến chỗ dịch vụ chép thuê mình cũng phải trả tiền vậy.
Quới Lương gãi cằm, ra vẻ ta đây đang phân vân ghê lắm, nhà ngươi chờ ta một chút. Nó gãi cằm lâu lắc làm Thạch Anh sốt ruột quá nhưng không dám giục. Nó dán mắt vào mặt thằng này, kiên trì chờ đợi.
- Thôi được. - Cuối cùng Quới Lương cũng bỏ tay ra khỏi cằm, gật gù, giọng rất chi là bất đắc dĩ. Nó liếc cuốn sách trên tay nhỏ bạn, chép miệng - Cuốn này đem ra chỗ chép thuê chắc tốn vài trăm. Chỗ bạn bè, tôi chỉ lấy năm chục ngàn thôi.
- Thỏa thuận vậy nha!
Thạch Anh hớn hở nói, tay đưa trả cuốn Bài tập lịch sử lại cho bạn. Nó không biết thằng Quới Lương còn hớn hở hơn nó gấp bội.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên hoangtube, chúc bạn vui vẻ!

Lần sửa cuối bởi hoangtube; 24-07-2011 lúc 03:53 PM Lý do: KVH 53: Má lúm đồng tiền
Trả lời với trích dẫn
The Following 10 Users Say Thank You to hoangtube For This Useful Post:
apple-socola (15-12-2009), James Jee (27-08-2009), kingnice91 (20-01-2010), malboy (01-09-2009), red_devils (20-02-2010), shine^^= (01-06-2010), soiconblue (09-09-2009), sweet (05-10-2009), TMnoob (14-10-2009), yippee (08-05-2010)
  #2  
Cũ 30-08-2009, 07:42 PM
Avatar của hoangtube
hoangtube hoangtube đang ẩn
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 1.141
Cảm ơn: 54
Được cảm ơn 936 lần cho 414 bài viết
Mặc định

CHƯƠNG 2

Từ bữa đó, hễ đi học hay tót đi chơi thì thôi, còn ở nhà là thằng Quới Lương úp mặt xuống bàn, cặm cụi hành nghề “chép thuê”.

Mẹ nó thấy vậy mừng lắm, tưởng thằng con năm nay lên cấp ba, đã ra người lớn, biết tự giác học hành.
Chỉ có thằng nhóc Hưng Vinh là nghi ngờ. Nó cứ xán lại chỗ anh nó ngồi, tò mò luôn miệng:
- Anh đang chép gì vậy?
- Anh chép bài học thật đấy hở?
Thằng nhóc hỏi hoài làm Quới Lương đâm cáu. Nó cầm cuốn sách gõ “bốp” lên đầu đứa em, gầm gừ:
- Bộ mày tưởng tao chép nhạc hay chép truyện nhố nhăng gì hả?
Nó chìa cuốn Bài tập lịch sử ra trước mặt thằng nhóc, hừ mũi:
- Mày xem tao đang chép gì đây!
Hưng Vinh trố mắt nhìn cuốn sách, bao nhiêu nghi ngờ tan biến ngay tút xuỵt. Nó chép miệng:
- Lạ thật đấy!
- Gì mà lạ?
- Xưa nay em có thấy anh siêng như vậy bao giờ đâu!
- Mày ngốc quá! - Quới Lương đập tay lên ngực - Mày quên anh mày năm nay đã là sinh viên rồi sao?
- Sinh viên đâu mà sinh viên! - Hưng Vinh bụm miệng cười hí hí - Mới cấp ba à.
- Ờ, thì cấp ba. - Quới Lương gãi chóp mũi - Nhưng cấp ba thì phải khác cấp hai của mày chứ!
- Cấp hai của em sao?
- Làm biếng thấy mồ chứ sao!
- Xì. - Thằng Hưng Vinh cong môi.
Một ý nghĩ vụt lóe ra trong đầu khiến Quới Lương lập tức thay đổi thái độ. Nó đặt tay lên vai em, cười hì hì:
- Tao nói đùa thôi. Lâu nay tao vẫn âm thầm quan sát chuyện học hành của mày, công nhận mày siêng thật!
Lời khen của ông anh làm Hưng Vinh nở mũi. Nó bối rối một cách sung sướng:
- Thật hở anh?
- Thật mà.
Vừa nói Quới Lương vừa lật lật cuốn sách trên tay. Hai hôm nay nó cong lưng chép đến rã tay, chỉ được có nửa cuốn, đã bắt đầu thối chí.
- Nhưng tao cần kiểm tra xem mày có siêng như tao nghĩ không. - Quới Lương tặc lưỡi, kín đáo nhìn thằng Hưng Vinh qua khoé mắt.
Con nhà Hưng Vinh không biết ông anh sắp dụ dỗ mình, thao láo mắt hỏi:
- Kiểm tra cách sao hở anh?
- Bây giờ thế này nhé! - Quới Lương đập tay lên cuốn Bài tập lịch sử, vừa nói vừa nhìn thằng em với vẻ thăm dò - Cuốn này tao đã chép được một nửa rồi...
Quới Lương mới “nhập đề” tới đó, thằng Hưng Vinh hiểu ngay anh mình muốn gì. Nó đâu có ngu. Cho nên nó xịu mặt:
- Bây giờ em chép giùm anh phần còn lại?
- Ờ. - Quới Lương cười toe, trước khi em nó vùng vằng, nó đã kịp xoa đầu thằng nhóc - Nhưng mày yên tâm đi. Tao không “bóc lột” mày đâu.
- Vậy mà không “bóc lột”?
- Tao chỉ thuê mày chép giùm thôi. Mày chép giùm tao, tao trả công mày đàng hoàng.
Nghe tới hai chữ “trả công”, mắt thằng Hưng Vinh sáng trưng. Nó liếm môi:
- Anh trả em bao nhiêu?
- Mười ngàn được không?
Thằng nhóc Hưng Vinh dễ gì lận được mười ngàn trong túi. Nó cầm lấy cuốn sách từ tay anh nó, lật loạt soạt vô mấy trang trong, ngoẹo đầu nghiêng ngó. Anh nó mới chép hơn nửa cuốn chút xíu. Phần bỏ trống vẫn còn nhiều lắm. Hưng Vinh nhẩm đếm số trang phải chép, bụng đâm ngán. Mẹ nó vẫn khen nó siêng năng, nhưng thằng Hưng Vinh chỉ siêng việc nhà thôi. Như mọi đứa học trò khác, nó đâu có siêng chép bài. Nhưng mười ngàn là món tiền quá hấp dẫn với nó.
Thấy thằng nhóc lộ vẻ ngần ngừ, Quới Lương hạ đòn quyết định:
- Sao, mày nhận lời không? Nếu không, để tao nhờ đứa khác.
- Nhận lời chứ. - Hưng Vinh giật thót, mau mắn đáp.
Quới Lương cười khì khì:
- Mười ngàn là tao trả cao lắm đó. Tại mày là chỗ anh em. Tao chỉ cần ra giá năm ngàn là khối đứa nhào vô giành chép.
Thằng Hưng Vinh không biết anh nó được con nhỏ Thạch Anh trả tới năm chục ngàn. Nó chép giùm anh nó nửa cuốn, lẽ ra phải được hai mươi lăm ngàn. Cho nên nó cảm động lắm, còn nói:
- Mai mốt anh có thứ gì cần chép, cứ kêu em.
Tất nhiên không cần thằng Hưng Vinh “đặt hàng”, con nhà Quới Lương cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi. Nó tin chắc con nhỏ Thạch Anh đã một lần thuê nó chép thứ này sớm muộn gì cũng thuê nó chép những thứ khác. Cái đó kêu là “ăn quen”. Thế là nó có khối “hàng” giao cho thằng Hưng Vinh. Lúc đó, nó chỉ ngồi ở giữa kiếm lời, hổng cần động tay động chân gì hết, khoẻ re!
Quới Lương càng tơ tưởng đến tương lai “đại phú”, càng thấy người lâng lâng. Nó hứng chí vỗ vai thằng em, rộng rãi:
- Mày ráng chép cho lẹ, tao thưởng thêm năm ngàn nữa!
Hưng Vinh sướng quá, nhanh nhẩu:
- Tối nay là em chép xong!
Lúc đó, quá cao hứng, Quới Lương đâu có biết nó vừa nói một câu đại ngu.
Con nhà Hưng Vinh hám tiền, ráng chép cho lẹ để kiếm thêm năm ngàn nên chữ nào chữ nấy giống như gà bới, nhìn vô tập y như nhìn vô toa thuốc của bác sĩ.
Sáng hôm sau, nhận cuốn Bài tập lịch sử từ tay thằng em, Quới Lương chỉ lật trang cuối để kiểm tra rồi vội vàng nhét vô cặp, ba chân bốn cẳng tót ra khỏi nhà.
Nó đến lớp thật sớm, mừng rơn thấy nhỏ Thạch Anh còn đến sớm hơn nó. Con nhỏ đang ngồi với dáng ngồi quen thuộc nơi góc bàn, tóc xõa hai bên thái dương che khuất cái headphone nhưng nhìn sợi dây lòng thòng trên vai nó, Quới Lương biết nhỏ bạn đang thả hồn theo lời ca điệu nhạc.
Đang mơ màng, Thạch Anh không nhìn thấy Quới Lương mặc dù thằng này đến thật gần.
Đến khi Quới Lương cố tình ném chiếc cặp lên mặt bàn đánh “bộp” một tiếng, Thạch Anh mới giật mình, lật đật gỡ headphone ra khỏi tai. Nó xoáy mắt vào mặt Quới Lương, tay xòe ra:
- Cuốn bài tập đâu? Xong chưa?
Quới Lương lui cui mở cặp lôi cuốn Bài tập lịch sử đẩy qua cho bạn:
- Xong rồi nè.
Thạch Anh cầm lấy cuốn sách, giở ra xem, càng xem mặt nó càng nở ra. Nó nhoẻn miệng cười, khoe lúm đồng tiền:
- Bạn chép nhanh ghê!
Quới Lương chưa kịp phổng mũi trước lời khen, mặt đột ngột tái đi. Vì nhỏ Thạch Anh vừa khen xong đã vội thu ngay nụ cười lại.
Không những không thèm cười, nó còn nhăn mặt rên lên:
- Trời đất! Sao nửa cuốn sau bạn chép kiểu gì cẩu thả thế?
Bấy giờ Quới Lương mới nhướn cổ nhìn vào cuốn tập, dò kỹ từng dòng, giật mình phát hiện những con chữ của thằng Hưng Vinh dòng nào cũng lên bờ xuống ruộng, lôi thôi lếch thếch chả ra làm sao. Quới Lương giận điếng người, biết tỏng thằng nhóc chỉ quều quào cho xong để lấy tiền. Nhưng nó không thể phanh phui sự thật phũ phàng đó trước mặt Thạch Anh. Giữa hai cái tệ, nó đành chọn cái ít tệ hơn. Nó lấm lét nhìn nhỏ bạn, gãi đầu sồn sột:
- À... ờ... tại tối hôm qua tôi chép đến khuya lơ khuya lắc... lúc đó buồn ngủ quá...
Thạch Anh tính trách móc thêm vài câu, nghe thằng này nói vậy, tự dưng thấy mềm lòng.
- Thôi được. - Nó nhìn vào trang sách trên tay, tặc tặc lưỡi - Dù sao thì cũng lỡ rồi. Chẳng lẽ bắt bạn chép lại...
Quới Lương thở phào, láu táu hùa theo:
- Ờ. Bạn bè ai lại làm thế.
Thằng Hưng Vinh không biết bữa đó anh nó đang bầm gan tím ruột, chỉ mong chóng tan học để về nhà “nhai xương” nó.
Vừa thấy Quới Lương đun đầu xe qua cổng, thằng nhóc hí hửng chạy ra, toét miệng hỏi:
- Bữa nay anh có gì nhờ em chép nữa không?
Quới Lương bật chống xe đánh tách, chồm tới chộp lấy vành tai thằng em xoắn một cái thật mạnh:
- Có cái này nè!
Thằng Hưng Vinh ôm tai, tru tréo:
- Ối, sao anh lại bẹo tai em?
- Tao bẹo tai mày là còn nhẹ! - Quới Lương mặt hầm hầm - Tao trả tiền cho mày đâu phải để mày chép chữ như cua bò vậy hử?
- Cua bò đâu mà cua bò! - Hưng Vinh ấp úng nói, chân bước thụt lui một bước.
Quới Lương vung tay:
- Còn cãi nữa hả?
Hưng Vinh biết mình sai, chỉ cãi cố một câu rồi im thít, sợ nói lẵng nhẵng anh nó nổi sùng đòi tiền lại thì khốn.
- Hừ, biết vậy tao thuê đứa khác chép cho rồi! - Quới Lương vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục gầm gừ.
Thằng Hưng Vinh xịu mặt:
- Tại anh bảo chép gấp chứ bộ!
- Gấp, gấp cái gì! - Quới Lương nổi nóng - Chỉ có mày ham tiền thì có!
Nghe tới chữ “tiền”, thằng nhóc hoảng hốt đưa tay túm chặt túi áo, chân lùi ra xa hơn nữa:
- Anh không được đòi tiền lại đó nha!
- Tiền thì tao không đòi. “Quân tử nhất ngôn” mà. - Quới Lương vung tay - Nhưng mày phải chép lại cho tao quyển khác.
Như bị ai liệng đá vào giữa mặt, thằng Hưng Vinh muốn khuỵu chân xuống quá sức. Nó đau khổ giương mắt ếch:
- Chứ cuốn em vừa chép đâu?
- Tao liệng thùng rác rồi. Viết tháu như mày có ma mới đọc được.
Thằng Hưng Vinh không biết cuốn Bài tập lịch sử vừa rồi là cuốn của nhỏ Thạch Anh. Anh nó nhận chép thuê cho người ta. Còn cuốn của mình, anh nó vẫn chưa chép. Thằng nhóc tưởng anh nó liệng cuốn sách vô thùng rác thật, mặt lộ vẻ hối hận.
- Thôi được. - Nó thở dài, rầu rĩ - Để em chép lại cho anh quyển khác.
Vẻ cam chịu của thằng Hưng Vinh làm trái tim đá của Quới Lương mẻ một miếng lớn. Nó vỗ vai em, chép miệng:
- Mày ráng chép đi. Lần này ráng chép cho đẹp, tao sẽ trả thêm cho mày mười ngàn.
Quới Lương khiến thằng Hưng Vinh khìn khịt mũi liên tục vì cảm động. Nó đinh ninh lần này nó chẳng được xu nào, không ngờ anh nó hào phóng quá. Dĩ nhiên, có tài thánh nó mới biết thằng Quới Lương đang “bóc lột” nó. Nó cầm lấy cuốn sách từ tay anh nó, mắt rưng rưng:
- Anh tốt ghê!
- Còn ph
ải nói! - Quới Lương lim dim mắt - Tao tốt với mày lâu rồi chứ bộ. Tại mày khờ quá nên không nhận ra đó thôi!
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên hoangtube, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
The Following 13 Users Say Thank You to hoangtube For This Useful Post:
.:Nguyễn Triết:. (30-08-2009), apple-socola (15-12-2009), gio4phuong (30-03-2010), haiqp (15-09-2009), James Jee (04-09-2009), kingnice91 (20-01-2010), malboy (01-09-2009), red_devils (20-02-2010), shine^^= (01-06-2010), soiconblue (09-09-2009), TMnoob (14-10-2009), xiunhon (30-08-2009), yippee (08-05-2010)
  #3  
Cũ 01-09-2009, 09:29 AM
Avatar của hoangtube
hoangtube hoangtube đang ẩn
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 1.141
Cảm ơn: 54
Được cảm ơn 936 lần cho 414 bài viết
Mặc định

CHƯƠNG 3

Quới Lương nhận lời chép thuê cho nhỏ Thạch Anh, “thu nhập” được năm chục ngàn.

Nó chi cho thằng Hưng Vinh hai lần tổng cộng là hai mươi lăm ngàn.
Còn lại hai mươi lăm ngàn, nó đi chơi với thằng Quốc Ân một bữa là hết veo.
Tóm lại, nghèo vẫn hoàn nghèo!
Cho nên hổng có gì khó hiểu nếu những ngày gần đây, ngồi học mà nó cứ lấm la lấm lét liếc sang chỗ con nhỏ Thạch Anh hoài.
Nhỏ Thạch Anh bắt gặp nó nhìn trộm, nhoẻn miệng cười:
- Bộ mặt mình dính lọ nồi hả?
- Đâu có!
- Hổng có sao bạn nhìn mình hoài vậy?
- Nhìn đâu mà nhìn!
Quới Lương bối rối đáp và quay mặt đi chỗ khác. Con gái cười có lúm đồng tiền trông xinh tệ! Quới Lương nhủ bụng, nhưng nó chỉ nghĩ thoáng qua thế thôi. Lúc này nó đang nghĩ đến những đồng tiền trong bóp của Thạch Anh nhiều hơn. Đồng tiền trên má, nó đâu có cần.
Quới Lương nhớ đến cái hẹn với Quốc Ân chiều nay, bụng mỗi lúc một bồn chồn. Vì thế nó cứ liếc trộm Thạch Anh hoài hoài. Nó đang rình cơ hội.
Thằng Quới Lương chắc ở hiền (nếu không tính chuyện nó “bóc lột” thằng Hưng Vinh) nên nó gặp lành.
Nó rình nhỏ Thạch Anh đến tiết sinh vật thì cơ hội hiện ra trước mắt nó. Khi cô Luông bắt đầu đọc bài cho học sinh chép, Quới Lương mừng rơn khi thấy nhỏ Thạch Anh chả buồn động tay động chân, cứ ngồi ngáp ngáp.
- Buồn ngủ hả, Thạch Anh? - Quới Lương hồi hộp hỏi.
Thạch Anh chép miệng:
- Ờ, hồi hôm mình thức khuya học bài, bây giờ mắt cứ díp lại.
Quới Lương không biết nhỏ bạn có thức khuya học bài thiệt không. Nó không tin con nhỏ tiểu thư này lại siêng học đến thế. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là nhỏ Thạch Anh đang làm biếng chép bài.
- Bạn đưa tập đây tôi chép giùm cho! - Quới Lương khịt mũi đề nghị.
Thạch Anh dựng mắt lên:
- Thế còn bài của bạn?
- Tối về tôi chép lại sau. - Quới Lương nhún vai - Chép nhoáng một cái thôi mà.
Nhỏ Thạch Anh không nghĩ Quới Lương tự dưng lại tốt với mình đến thế. Nó rọi mắt quanh gương mặt thằng này, ngập ngừng hỏi:
- Bạn đang kẹt tiền hả?
Mặt thằng Quới Lương ửng lên như đột ngột tráng men. Tại nhỏ Thạch Anh hỏi thẳng quá mà.
Nhưng Thạch Anh đã thẳng thắn, không có lý gì Quới Lương làm bộ làm tịch. Đằng nào nó cũng đã từng chép thuê cho con nhỏ này rồi.
- Ờ. - Quới Lương tặc lưỡi.
Thạch Anh mỉm cười:
- Năm ngàn một bài, chịu không?
Năm ngàn một bài không phải là quá bèo, nhưng không đủ để la cà với thằng Quốc Ân chiều nay.
Quới Lương gãi đầu:
- Ừ. Tôi sẽ chép cho bạn mười bài...
Quới Lương nói lòng vòng, ý tứ xa xôi nhưng nhỏ Thạch Anh hiểu ngay. Nó gật đầu, dễ dãi:
- Mình sẽ đưa trước cho bạn năm chục ngàn.
Kể từ bữa đó, coi như thằng Quới Lương đi học giùm cho nhỏ Thạch Anh, còn con nhỏ này ỷ mình ngồi bàn chót, lại ngay trong góc kẹt chẳng ai để ý nên tới lớp tha hồ ngồi cắn móng tay, đọc truyện dưới ngăn bàn hay chống tay lên cằm ngáp lên ngáp xuống.
Vụ “làm ăn” giữa hai đứa nó diễn ra hoàn toàn bí mật, ngay đứa ngồi cạnh là thằng Lâm cũng không hề hay biết. Tổ trưởng Minh Vương ngồi tuốt đầu bàn dãy bên kia càng mù tịt.
Mọi việc chỉ vỡ lở hôm thầy Huấn dạy sử kêu thằng Quới Lương lên dò bài, lật tập tìm cả buổi chẳng thấy bài mới của nó đâu. Lật lui lại tìm những bài trước cũng không thấy nốt.
Thầy ngước lên nhìn đứa học trò đang đưa cặp mắt lo lắng nhìn lại mình, mặt sa sầm:
- Em học hành cái kiểu gì vậy hả, Quới Lương?
- Dạ... dạ...
- “Dạ, dạ” cái gì! - Thầy Huấn nổi quạu - Sao em đi học mà không chép bài?
Quới Lương nói dối:
- Dạ thưa thầy, cả tháng nay em bị... đau tay ạ.
Thấy thầy Huấn nhìn mình bằng ánh mắt bán tín bán nghi, Quới Lương lật đật nói thêm,vừa nói nó vừa nặn ra vẻ mặt thật sầu não:
- Em bị té xe thưa thầy.
Thầy Huấn không biết đứa học học trò của mình có bị té xe thật không, nhưng thầy nhủ bụng chẳng may nó bị té xe thật thì cũng nên châm chước cho nó. Vì vậy, thay vì phết cho thằng Quới Lương một con zêrô, thầy uể oải đưa cuốn tập lại cho nó:
- Em về chỗ đi! Khi nào hết đau tay em nhớ chép lại bài học cho đầy đủ nghe chưa!
- Dạ.
Quới Lương ngoan ngoãn đáp.
Nhưng nỗi mừng thoát nạn của nó lập tức bị nhỏ Thạch Anh làm cho tắt ngóm. Nó ôm tập về chỗ, vừa đặt mông ngồi xuống, Thạch Anh đã quay sang, hoạnh họe ngay:
- Hóa ra về nhà bạn không chép lại bài à?
- Tôi quên. - Quới Lương tặc lưỡi.
- Hứ, quên! - Thạch Anh “xì” một tiếng - Bạn cứ quên như vậy, có ngày chuyện “làm ăn” giữa mình và bạn sẽ bị lộ cho coi!
- Lộ sao được mà lộ! - Quới Lương hừ mũi - Nhỡ tụi bạn phát giác tôi thường xuyên chép bài cho bạn, tôi sẽ nói là tôi giúp đỡ bạn bè. Ngu gì khai ra chuyện tôi nhận thù lao.
Thạch Anh cảm thấy lý lẽ của bạn mình có điều gì đó không ổn, nhưng không biết nói thế nào. Nhỏ Thạch Anh ngồi im nhưng trông mặt thì thấy nó hoang mang lắm. Nó lo nghĩ cũng đúng thôi, vì nếu chuyện chép thuê vỡ lở, không chỉ thằng Quới Lương mà ngay cả nó cũng mang họa.
- Bạn yên tâm đi! - Như đọc được nỗi lo lắng trong lòng nhỏ bạn, Quới Lương thì thào trấn an - Tối nay tôi sẽ chép lại không thiếu bài nào.
Thạch Anh cau mày:
- Chép tất cả các môn chứ?
- Tất cả các môn!
Quới Lương khẳng khái đáp, thực ra nó đang lo lắng không kém gì nhỏ Thạch Anh. Thạch Anh sợ vụ “làm ăn” đổ bể, sẽ bị thầy Phú và ban cán sự lớp phê bình. Quới Lương ngoài nỗi sợ đó, còn thêm một nỗi sợ khác, lớn hơn: nó sợ mất “công ăn việc làm”. Ờ, nếu lần nào bị kêu lên bảng, mình cũng bị thầy cô mắng về tội không chép bài, chắc con nhỏ này sẽ chột dạ! Nó sẽ không thuê mình nữa! Quới Lương liếc trộm Thạch Anh, thấp thỏm nghĩ.
Nhưng Thạch Anh không phải là đứa duy nhất cằn nhằn Quới Lương trong ngày hôm đó. Từ bên phải, thằng Lâm thúc khuỷu tay vô hông nó:
- Mày làm sao thế hở, Quới Lương?
- Sao gì mà sao! Ban ngày làm gì có “trăng” với “sao”! - Quới Lương bông phèng, cốt để thằng bạn nó đừng hỏi nữa.
Thằng Lâm không bị Quới Lương đánh lừa. Nó tiếp tục tra khảo:
- Sao mày không chép bài?
Quới Lương lằm bằm:
- Tao bị đau tay. Mày cũng biết rồi mà.
- Biết cái con khỉ! - Lâm bĩu môi - Mày lừa thầy Huấn thì được, còn lâu mày mới lừa được tao!
Quới Lương lí nhí:
- Hôm trước tao bị té xe thật mà.
- Mày té xe hồi nào? Đừng có dóc! - Thằng Lâm gầm gừ trong cổ họng, đã muốn gây gổ lắm rồi.
- Lúc tao té xe, mày có mặt ở đó đâu mà thấy.
Thấy bạn mình quyết chống chế đến cùng, Lâm làm bộ thở dài:
- Thế khi té xe, mày chống tay xuống đất à?
Con nhà Quới Lương không biết thằng Lâm đang giăng bẫy. Nghe thằng này đổi giọng, nó mừng rơn:
- Ờ. Tao chống tay xuống đất. Thế là nghe “rốp” một phát...
Lâm nheo mắt:
- Gãy xương cơ à?
- À, không. - Quới Lương giật thót - Không nghe tiếng “rốp” nào hết. Tao nhớ lộn. Xương không gãy, chỉ bị trặc gân thôi.
Lâm gật gù, làm như không nghe thấy lối diễn tả lộn xộn, đầy mâu thuẫn của bạn:
- Ờ, trặc gân là đau lắm. Lâu lành nữa!
Quới Lương sung sướng:
- Sao mày biết hay vậy?
- Sao không biết! - Lâm lim dim mắt - Hồi bé tao từng bị giống như mày một lần. Chậc, gì chứ trặc gân là ghê lắm! Nhúc nhích cũng chả được, đừng nói là chép bài!
Quới Lương long lanh mắt nhìn bạn, nó chơi thân với thằng Lâm đã lâu nhưng chưa bao giờ nó thấy thằng này đáng yêu như hôm nay. Mặt rạng ra, nó hào phóng khen, giọng cảm động:
- Mày giỏi thật đấy! Cái gì mày cũng biết!
- Ờ, tao biết nhiều chuyện lắm. - Lâm liếm môi - Tao còn biết cả chuyện mấy hôm nay mày vẫn chép bài bình thường nữa.
Quới Lương ngơ ngác, thằng Lâm xoay chuyển thái độ lẹ quá nên nó chưa kịp hiểu ý tứ của thằng này:
- Nghĩa là sao?
Lâm nhếch mép, vẻ tươi cười hòa nhã biến mất:
- Nghĩa là thực ra mày chẳng hề té xe, cũng chẳng hề trặc tay tẹo nào.
Lâm nhún vai:
- Chỉ có điều tao chả hiểu mày chép bài cho ai mà trong tập mày lại chả có chữ nào.
Mặt Quới Lương bỗng chốc tái nhợt. Bây giờ nó mới sực nhớ ra một điều hết sức đơn giản là thằng Lâm ngồi sát rạt bên cạnh nó, hằng ngày nó có chép bài hay không dĩ nhiên Lâm biết tỏng. Vậy mà mình lại dóc tổ với nó, ngu ơi là ngu!
Quới Lương tính giơ tay lên cốc đầu mình mấy cái, nghĩ sao lại bỏ tay xuống, thở ra:
- Tao đâu có chép bài cho ai. Tao buồn tay vẽ vời loăng quăng vậy thôi.
Lâm “độp” ngay:
- Chứ không phải mày chép bài giùm cho con nhỏ...
Lâm nói chưa dứt câu, miệng bỗng kêu “hự” một tiếng. Tại nó bị thằng Quới Lương giật cùi chỏ một cú quá mạng.
- Nhỏ giọng chút mày! - Quới Lương giọng vo ve như muỗi kêu, mắt lấm lét liếc ra phía sau.
- Vậy là mày thừa nhận có chép bài giùm cho “nó”? - Lâm xoa xoa tay nơi hông, nhăn nhó hỏi.
Sợ thằng Lâm làm om sòm, Quới Lương đành riu ríu thú nhận:
- Ờ...
- Sao mày điên quá vậy, Quới Lương? - Lâm thô lố mắt, nếu Quới Lương không kịp vung nắm đấm lên, nó đã la toáng lên thật rồi - Bài mình không chép lại đi chép bài cho con nhỏ đó?
- Ờ...
- “Ờ” là sao? - Cái kiểu ậm ừ của bạn làm thằng Lâm nổi khùng, nó hỏi mà mặt đỏ gay - Thành viên băng “tứ quậy” tự dưng đi làm “tôi mọi” cho bọn con gái là sao hả?
Quới Lương lại “ờ”, tại không “ờ” thì nó cũng chẳng nghĩ ra từ nào khác, mặc dù nó biết thằng Lâm đang bị những tiếng “ờ” của nó chọc giận.
Lần này, trái với lo lắng của Quới Lương, Lâm không có vẻ gì sắp phun khói qua lỗ mũi. Lúc đầu thì nó có gân cổ lên thật, Quới Lương hoảng vía khi thấy quai hàm bạn mình bạnh ra, nhưng chưa kịp gầm lên, thằng Lâm đột ngột xụi lơ như dây mồi bị ướt.
Đang nhướn cổ, tự nhiên thằng Lâm thụp xuống, gây cảm giác người nó thình lình ngắn đi một khúc. Ở tư thế đó, mặt nó gần mặt thằng Quới Lương hơn.
Hai gương mặt sát nhau, Quới Lương nhìn rõ vẻ tò mò đã thay thế vẻ giận dữ trên mặt bạn.
- Ê! - Lâm hạ giọng, tinh quái - Vậy là mày thích con nhỏ Thạch Anh rồi, đúng không?
Câu hỏi của thằng Lâm làm Quới Lương ngớ người ra. Tại nó không hề chờ đợi một câu hỏi như thế. Và cũng tại vì chưa bao giờ nó nghĩ nó thích nhỏ Thạch Anh, mặc dù nó công nhận lúm đồng tiền trên má con nhỏ này trông xinh thật.
Thấy Quới Lương ngồi nghệt mặt như ngỗng ỉa, thằng Lâm nheo mắt, giọng đắc chí:
- Vậy là tao đoán trúng chóc rồi phải không?
Quới Lương muốn khóc thét khi nghe thằng Lâm hỏi dồn. Lúc bình thường, chắc chắn nó đã cực lực phủ nhận rồi. Nó muốn ngoác miệng phun ra câu “Trúng chóc cái đầu mày!” kinh khủng. Nhưng một tia chớp xẹt ngang qua óc khiến nó phân vân: Chép bài giùm vì thích một đứa con gái và chép bài thuê để... “kiếm cơm”, giữa hai “tội trạng” đó “tội” nào nhẹ hơn nhỉ? Câu hỏi trong đầu kéo cặp lông mày Quới Lương xích sát lại với nhau, trông nó đăm chiêu như người lớn đang cân đong đo đếm giữa “tình” và “tiền”. Mặc dù còn lâu mới trở thành người lớn, con nhà Quới Lương vẫn mơ hồ hiểu rằng è lưng ra làm một việc gì đó vì “tình” dẫu sao cũng đáng được tha thứ hơn là hành động vì “tiền”.
Quới Lương đang nghĩ lơ mơ tới đó, thằng Lâm lại đập “bốp” lên tay nó:
- Làm gì im như thóc vậy mày? Sao, tao nói có đúng không?
Quới Lương giật thót một cái, ấp úng:
- Ờ, ờ.... đúng!
Lâm cười he he:
- Thấy chưa! Tao biết ngay mà!
Thằng Lâm nói “biết ngay” nhưng thực ra nó chẳng biết tí ti ông cụ nào cả. Vì một đứa con trai đang thích một đứa con gái thì mặt mày phải tươi hơn hớn chứ đâu có mếu xệch như mặt thằng Quới Lương lúc này.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên hoangtube, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
The Following 8 Users Say Thank You to hoangtube For This Useful Post:
apple-socola (15-12-2009), James Jee (04-09-2009), kingnice91 (20-01-2010), malboy (01-09-2009), red_devils (20-02-2010), shine^^= (01-06-2010), soiconblue (09-09-2009), yippee (08-05-2010)
  #4  
Cũ 05-09-2009, 10:00 AM
Avatar của hoangtube
hoangtube hoangtube đang ẩn
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 1.141
Cảm ơn: 54
Được cảm ơn 936 lần cho 414 bài viết
Mặc định

CHƯƠNG 4

Những đứa muốn “làm khổ” Quới Lương không chỉ có nhỏ Thạch Anh và thằng Lâm.
Giờ ra chơi, tổ trưởng Minh Vương chặn Quới Lương ngay chỗ đầu bàn, không cho thằng này bước ra giữa lối đi.
- Đứng đó! Trả lời tao rồi mới được đi! - Minh Vương long mắt nhìn tên tổ viên lôm côm, mặt hầm hầm.
Thái độ của Minh Vương khiến Quới Lương nổi xung. Khi bị thầy Huấn “đuổi” về chỗ ngồi, Quới Lương biết thế nào nó cũng bị thằng Minh Vương phê bình. Nhưng nó không nghĩ thằng này lại dùng giọng điệu của cảnh sát chặn ăn trộm đối với nó.
- Trả lời cái đầu mày! - Quới Lương gầm lên - Mày đâu phải là cha tao!
Phản ứng của Quới Lương khiến tổ trưởng của nó há hốc miệng:
- Ơ... ơ...
- “Ơ, ơ” cái gì! - Quới Lương đẩy tay vào ngực Minh Vương - Xê ra cho tao đi!
Như sực tỉnh, Minh Vương tóm lấy cổ tay tên tổ viên ngang ngạnh, cương quyết:
- Mày không được đi đâu hết! Mày phải nói cho rõ ràng đã. Tại sao mày không chép bài?
Thằng Lâm nãy giờ đứng sau lưng thằng Minh Vương căng mắt theo dõi cuộc giằng co, thình lình lên tiếng:
- Đừng hỏi nó! Hỏi tao đây nè!
Quới Lương nghe rõ trái tim nó rơi xuống đâu đó chỗ dạ dày. Nó không nghĩ thằng bạn thân thiết của nó nỡ hại nó. Nếu thằng Lâm nói vung lên sở dĩ nó không chép bài chỉ vì ngày nào nó cũng è lưng ra chép bài cho nhỏ Thạch Anh chắc nó chui xuống đất ở với giun quá.
- Mày biết lý do à? - Minh Vương ngoảnh nhìn Lâm, giọng nghi hoặc.
- Biết chứ sao không! Tao ngồi ngay cạnh nó mà!
Lâm tỉnh bơ đáp, không thèm nhìn mặt thằng Quới Lương lúc này đang tái đi từng phút một.
- Thế tại sao? - Minh Vương liếm môi hỏi tiếp.
- Tại sao hả? - Lâm cười hê hê - Thì tại vì nó té xe nên bị đau tay chứ sao! Khi nãy nó đã “khai báo” với thầy Huấn rồi, tai mày để ở đâu mà không nghe hử?
Trong khi Quới Lương thở phào thì Minh Vương chồm tới tóm áo Lâm, rít qua kẽ răng:
- Tao không giỡn với mày nghe Lâm!
Lâm nhăn nhở:
- Tao cũng chưa bao giờ thích giỡn với một đứa không biết giỡn như mày!
Quới Lương mừng húm khi thấy tổ trưởng Minh Vương quên phắt nó, mải sa đà đấu khẩu với Lâm. Thừa dịp hai đứa này đang nhùng nhằng, nó lẳng lặng đi thụt lùi về phía sau, len lén thoát ra lối đi sát tường. Trong nháy mắt, Quới Lương đã ở ngoài hành lang, thò đầu qua cửa sổ, khoái chí hét tướng:
- Tao ở ngoài này nè, Minh Vương! Mày ngon ra đây bắt tao đi!
Minh Vương hậm hực đảo mắt ngó ra, càng hậm hực hơn khi thấy thằng tổ viên láu cá đang thè lưỡi nháy mắt chọc tức nó.
Minh Vương buông ngay thằng Lâm, phóng ra cửa. Nhưng thằng Quới Lương đã biến nhanh như khói.

oOo

Quới Lương chẳng biến đi đâu xa. Nó chui vô căng-tin, ngồi ăn chè. Tiền chép bài thuê, nó xài đã hết đâu.
Quới Lương ăn được nửa ly chè, đã thấy thằng Lâm thò đầu vô:
- Tao “hy sinh tính mạng” ở lại để cứu mày, mày lại ngồi rung đùi ở đây!
Câu nói có ý trách móc của bạn khiến Quới Lương nhột nhạt quá. Nó hỏi:
- Mày ăn chè gì?
Lâm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười hì hì:
- Giống như mày!
Lâm được bạn mời ăn chè, lẽ ra phải cắm cúi ăn trong thinh lặng, ra vẻ ta đây rất biết điều mới phải. Đằng này, nó vừa ăn vừa bô bô “Nè, mày thích nhỏ Thạch Anh thiệt hả?” làm thằng Quới Lương một lần nữa xạm mặt ngó quanh:
- Nhỏ nhỏ chút mày!
Lâm nhỏ nhỏ, nhưng câu hỏi lại “khó nghe” hơn câu vừa rồi:
- Hổng lẽ thích đứa con gái nào mình phải làm “đầy tớ” cho nó?
Quới Lương đỏ mặt:
- “Đầy tớ” đâu mà “đầy tớ”!
- Chép bài cho nó là “đầy tớ” rồi chứ còn gì nữa!
Lâm khăng khăng khiến Quới Lương nổi khùng:
- “Đầy tớ” kệ tao!
Lâm nhìn sững bạn, ngạc nhiên thấy một đứa chúa ham chơi bây giờ lại khoái làm “đầy tớ” cho con gái. Trong một thoáng, Lâm bâng khuâng nhớ đến Thủy Tiên. Nó nhớ nó cũng thích con nhỏ này nhưng nó đâu có gò lưng tôm chép bài cho Thủy Tiên như thằng bạn nó đang làm với nhỏ Thạch Anh. Hay là Thủy Tiên không thích mình? Nếu thích mình chắc nó đã “sai vặt” mình đủ thứ rồi! Lâm bần thần nghĩ, chợt phát ghen với Quới Lương. Ờ, chắc đứa con gái phải thích đứa con trai ghê lắm mới kêu đứa con trai đó chép bài cho mình! Hèn gì thằng Quới Lương mặt mày cứ phởn ra như thể lẽ sống của đời nó không có gì lớn lao hơn là cặm cụi chép bài cho con nhỏ Thạch Anh ngày này qua ngày khác!
Quới Lương không biết thằng Lâm đang ghen tị với mình. Thấy thằng này ngồi ngẩn ra trước ly chè, nó giục:
- Làm gì ngồi trơ thổ địa thế hả? Ăn đi!
Lâm không muốn ăn nữa. Nhớ đến Thủy Tiên, tự dưng nó thấy no ngang. Nếu nó vẫn phải múc từng muỗng chè cho vào miệng chẳng qua nó muốn tâm trạng nó được lấp đầy trong lúc này.
Vì nếu không bận ăn chè, Lâm biết chắc mình sẽ bùi ngùi thổ lộ:
- Tao cũng muốn làm “đầy tớ” quá, mày ơi!
Mà nói một câu ủy mị như vậy ngay khi vừa lên án hành vi của bạn thì mắc cỡ quá đi mất!

oOo

“Đầy tớ” là cách nói của thằng Lâm.
Không ngờ qua ngày hôm sau cả đống đứa xác nhận thằng Lâm nói chẳng sai tẹo nào.
Đầu đuôi là do con nhỏ Thạch Anh.
Lúc Quới Lương đi ăn chè với thằng Lâm về, Thạch Anh tò mò hỏi:
- Nãy giờ bạn đi đâu vậy?
- Tôi ngồi trong căng-tin.
Thạch Anh cười khúc khích:
- Bạn đi trốn Minh Vương hở?
Câu hỏi trêu của nhỏ bạn làm Quới Lương nóng mặt:
- Tôi sợ gì thằng đó mà phải trốn! Tôi đi ăn chè!
Thạch Anh nheo mắt, nụ cười vẫn vẽ ra trên môi:
- Bạn xấu quá! Đi ăn chè mà không chịu mua giùm mình một bịch!
Thạch Anh đang cười nên hai lúm đồng tiền trên má nó trông rõ mồn một. Quới Lương ngẩn người nhìn khuôn mặt xinh xắn của nhỏ bạn, ấp úng:
- Tại... tại... bạn đâu có nói trước...
Thạch Anh dịu dàng:
- Vậy ngày mai bạn mua chè giùm mình nha!
Quới Lương đã định gật đầu, sực nhớ đến lời chế nhạo của thằng Lâm, liền bừng tỉnh. Giống như Trư Bát Giới đang đắm say nữ sắc chợt nhận ra mỹ nhân trước mặt là do yêu quái hóa ra, Quới Lương đột nhiên hùng hổ:
- Làm gì có chuyện đó! Tôi đâu có phải là... là...
Quới Lương “là, là” cả buổi vẫn không thốt được bốn tiếng “đầy tớ của bạn”. Tại nó thấy nói như vậy nặng nề quá. Nó lắp bắp đến mức nhỏ Thạch Anh đâm sốt ruột:
- Là sao?
- Ờ... à... - Quới Lương bối rối nói trớ - Ý tôi muốn nói là... là đâu phải ngày nào tôi cũng có tiền...
- Thì mình đưa tiền cho bạn. - Thạch Anh nhanh nhẩu.
- Tiền gì vậy? - Quới Lương ngơ ngác.
- Tiền trả công cho bạn mua chè giùm mình. - Thạch Anh tỉnh bơ đáp - Như vậy mình có chè ăn mà bạn cũng có chè ăn.
Lời đề nghị trắng trợn của nhỏ bạn làm Quới Lương ngẩn tò te. Dù đang rất cần tiền, đang mong đến chết được nhỏ Thạch Anh giàu có này thuê mình làm chuyện gì đó, nhưng Quới Lương không bao giờ nghĩ nhỏ bạn lại thuê mình... đi mua chè.
Nhưng Quới Lương chỉ sững người một chút thôi, rồi nó nhanh chóng nhớ ra “thân phận” của mình. Thạch Anh có “của”, nó có “công”, trước nay nó vẫn “làm thuê” cho con nhỏ này đó thôi. Chép bài thuê hay đi mua chè thuê thực ra đâu có khác gì nhau!
Quới Lương gãi đầu sồn sột, phân vân quá. Nó đắn đo mãi, không biết có nên chấp nhận vụ “làm ăn” này hay không. Nó cảm thấy giữa chép bài thuê và đi mua chè thuê vẫn có điều gì đó không giống nhau, nhưng không giống nhau ở điểm nào thì nó lại không nghĩ ra.
- Làm gì bạn suy nghĩ lâu thế? - Nhỏ Thạch Anh dán mắt vào mặt Quới Lương, tò mò.
- Ờ, ờ...
Quới Lương lắp bắp, không ra đồng ý cũng không ra từ chối.
- Nếu bạn không thích thì thôi. - Thạch Anh quay mặt đi chỗ khác, nói giọng hờn dỗi.
Vẻ phụng phịu của nhỏ bạn khiến Quới Lương bất giác thấy lòng chùng xuống.
- Được rồi! - Nó luống cuống - Tôi sẽ mua chè cho bạn...
Nó định nói tiếp “Nhưng tôi sẽ không lấy tiền đâu”, nhưng đúng vào lúc nó mấp máy môi, khuôn mặt nhăn nhó của thằng Quốc Ân chợt hiện ra trong óc nó. Thế là con nhà Quới Lương ngậm tăm luôn. Nó hằm hè nhủ bụng: “Ngu gì không lấy!”.
Lúc đó không rõ thằng Quới Lương nghĩ như thế thật hay là nó cố lên giọng để bào chữa cho hành động của mình. Nhưng qua mấy ngày sau thì nó mới biết nhận lời đi mua chè (và nước ngọt, bánh mì, chewingum, chocolate...) cho nhỏ Thạch Anh là một quyết định dại dột.
Mua bánh kẹo thì không nói làm gì: Quới Lương nhét vô túi áo đem về cho Thạch Anh chẳng ma nào thấy. Nhưng ổ bánh mì, bịch Coca Cola hay bịch chè thì nó không thể giấu vào đâu được. Lúc đầu nó có nghĩ tới chuyện lận ổ bánh mì hay bịch chè vô trong áo nhưng lại sợ nhỏ Thạch Anh chê... mất vệ sinh. Thế là nó đành phải cầm lồ lộ trên tay, trên đường từ căng-tin về lớp lỡ gặp bạn bè thì nó lật đật giấu tay ra sau lưng.
Một, hai lần đầu không đứa nào để ý. Nhưng tới lần thứ ba thì cả đống cặp mắt phát hiện ra hành động lén lút của thằng Quới Lương.
Hàng chục cái miệng lập tức nhao nhao:
- Ha ha, lớp mình hôm nay có hiện tượng lạ, tụi mày ơi!
- Sơn Tinh bị Mỵ Nương sai vặt!
- Chắc gì thằng Quới Lương là Sơn Tinh. Nhỡ nó là Thủy Tinh xôi hỏng bỏng không thì sao!
- Kiểu này thì loạn rồi!
Trong những “vụ án” hấp dẫn như thế này, bao giờ thằng Lâm cũng là đứa to mồm nhất. Hên cho Quới Lương, “thi sĩ Hoàng Hôn” Lâm là bạn thân của nó, nếu không thế nào thằng này cũng đặt vè trêu nó tối tăm mày mặt.
Nhưng dù không có sự phụ họa của thằng Lâm, mặt mày Quới Lương cũng đã chín nhừ trước sự chọc ghẹo của lũ bạn tinh quái.
Thằng Cung bô bô:
- Nếu vụ này xảy ra sớm một chút, tao đã có đề tài cho bài văn “Một ngày kỳ lạ” của thầy Phú rồi. Tiếc quá!
Kim Em cười khúc khích:
- Ờ, tiếc thật! Nếu không, bài của Cung sẽ được điểm cao nhất!
Ngồi tuốt trong góc lớp, Đỗ Lễ nhăn nhở “xổ” ca dao:
- Công anh “mua nước” nuôi cò
Cò ăn cò béo cò dò lên cây...
Mặt thằng Quới Lương càng lúc càng giống như đang nhuộm ráng chiều. Nó vờ cắm mắt ôn bài, không dám nhìn ai. À quên, nó có lấm lét nhìn trộm một người. Đó là nhỏ Thạch Anh.
Khi liếc mắt qua bên cạnh, Quới Lương đinh ninh con nhỏ này chắc đang gục đầu xuống bàn thổn thức. Mình là con trai mà còn xấu hổ chết đi được, huống gì nó là con gái! Quới Lương lo lắng nhủ bụng, nhưng rồi ngay lập tức nó trợn tròn mắt lên như thể thấy ma.
Nhỏ Thạch Anh chẳng hề ngượng ngập hay bối rối mảy may. Mặc cho tụi bạn lao xao, nó cầm bịch Coca Cola đưa lên miệng, ngậm ống hút hút tỉnh bơ.
Thậm chí nó còn toét miệng ra cười khi bắt gặp Quới Lương nhìn nó.
Con nhà Quới Lương chả tin vào con mắt nào trong hai con mắt của mình, đầu cứ kêu ong ong.
Thấy mặt thằng Quới Lương thoạt trắng thoạt đỏ, có vẻ như sắp lăn ra xỉu tới nơi, Thạch Anh thì thào trấn an:
- Kệ tụi nó!
Quới Lương há hốc miệng:
- Kệ á?
- Ừ, kệ! - Nhỏ Thạch Anh nheo mắt - Chẳng thà để tụi nó nghĩ như vậy còn hơn để tụi nó biết chuyện kia!
Thạch Anh không nói rõ “chuyện kia” là chuyện gì nhưng Quới Lương hiểu ngay. Tự nhiên nó đâm ra phục con nhỏ này quá xá. Ờ, như vậy lại hay! Hôm nọ, vụ nó chép bài cho nhỏ Thạch Anh, thằng Lâm đã định vặn vẹo tới nơi, nhưng khi nó thừa nhận nó làm vậy là vì nó “thích” Thạch Anh, sát khí trên mặt thằng Lâm lập tức tiêu tan ngay.
Lần này cũng vậy, Quới Lương hồi hộp nghĩ, tụi bạn có trêu nó cũng chỉ trêu vài bữa là chán. Nhưng nếu biết nó “làm việc ăn lương” cho nhỏ Thạch Anh, chắc chắn chuyện này không dừng lại ở chỗ trêu chọc. Mấy đứa trong ban cán sự lớp mà biết rõ nội tình, thế nào chuyện cũng tới tai thầy Phú chủ nhiệm. Rồi cả ban giám hiệu cũng biết luôn. Thế là tiêu!
Nghĩ đến viễn ảnh u ám đó, Quới Lương khẽ rùng mình. Nó gật đầu nói với nhỏ Thạch Anh, không biết mình đang lặp lại ý kiến của nhỏ bạn:
- Ờ, chẳng thà để tụi nó nghĩ vậy còn hơn là để tụi nó biết chuyện kia!
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên hoangtube, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
The Following 10 Users Say Thank You to hoangtube For This Useful Post:
apple-socola (15-12-2009), gio4phuong (30-03-2010), James Jee (05-09-2009), kingnice91 (20-01-2010), ladyfirst01 (26-10-2009), red_devils (20-02-2010), shine^^= (01-06-2010), soiconblue (09-09-2009), TMnoob (07-10-2009), yippee (08-05-2010)
  #5  
Cũ 07-09-2009, 12:19 PM
Avatar của hoangtube
hoangtube hoangtube đang ẩn
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 1.141
Cảm ơn: 54
Được cảm ơn 936 lần cho 414 bài viết
Mặc định

CHƯƠNG 5

Chuyện Quới Lương, một thành viên nổi cộm trong băng “tứ quậy” mê tít nhỏ Thạch Anh, đến mức ngày nào cũng để con nhỏ này “sai vặt” trở thành đề tài bàn tán và chọc ghẹo của lớp 10A9 suốt một tuần lễ liền.

Dĩ nhiên con nhỏ Thạch Anh chẳng coi chuyện đó ra cái củ khoai tây gì. Riêng Quới Lương mặc dù đã xác định “chẳng thà để tụi nó nghĩ vậy” nhưng mỗi lần tụi thằng Cung ngoác miệng ông ổng là mặt mày nó lập tức đỏ bừng như tôm luộc.
Nhờ vậy tụi bạn mới có dịp chứng kiến thằng Lâm làm chuyện lạ.
Nó không những không trêu Quới Lương, còn gân cổ bênh vực.
Nó leo lên ghế, mặt nghiêm trang:
- Đề nghị các bạn không được xâm phạm đời tư người khác!
- Trời! - Thằng Bá dựng cả hai mắt lên - Phải mày nói đó không, Lâm?
Lớp phó kỷ luật Minh Trung hừ mũi:
- Trước khi kêu gọi bạn bè không được xâm phạm đời tư người khác thì bạn không được quyền xâm phạm nội quy trong lớp!
Lâm thao láo:
- Tôi có làm gì đâu!
Minh Trung quắc mắt:
- Ai cho bạn đứng trên ghế hả?
Lâm đánh phóc một cái, đã ở dưới đất. Nó đâu có dám giỡn mặt nhỏ Minh Trung. Năm ngoái nó chẳng coi lớp phó kỷ luật Minh Vương ra cái đinh gì. Nhưng con nhỏ Minh Trung “chằn tinh” này thì nó hơi ngán.
Nó ngán, nghĩa là không dám nấn ná trên ghế. Nhưng miệng vẫn bai bải:
- “Bà” này! Tôi đứng có chút xíu, làm gì ghê vậy!
- Chút xíu cũng không được đứng!
Lâm hừ mũi:
- Không đứng thì không đứng! Xì!
Thủ lĩnh băng “tứ quậy” xử vậy là nhũn lắm rồi. Nào ngờ lớp phó Minh Trung vẫn chưa buông tha:
- Bạn lấy giẻ lau ghế đi!
- Cái gì? - Lâm đỏ mặt tía tai - Bắt thằng này lau ghế á?
Minh Trung tỉnh bơ, vừa nói nó vừa lôi cuốn sổ trong cặp ra:
- Bạn làm dơ ghế thì bạn phải lau!
Lâm đã định ngoác miệng vặc lại, nhác thấy cuốn sổ kỷ luật trên tay Minh Trung, giọng nó bỗng xìu như bún:
- Lau thì lau!
Nó quàu quạu tiến đến chỗ miếng giẻ treo đằng góc bảng, miệng làu bàu:
- Tôi lau vì tôi làm dơ ghế của lớp chứ không phải tôi sợ “bà” đâu đấy! Đừng có tưởng bở!
Lâm chỉ chờ Minh Trung phản kích, nó sẽ xổ tung tóe cơn ấm ức đang kìm nén nãy giờ. Nhưng Minh Trung không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lâm đi tới chỗ góc bảng bằng ánh mắt hài lòng.
Không tìm ra cớ gây sự, con nhà Lâm càng tức thêm. Nhưng không gây không được. Người nó đang sôi sùng sục như nồi súp-de. Không gây thì người nó nổ tung ra mất. Thế là vừa chà miếng giẻ lên mặt ghế nó vừa đay nghiến thằng Quới Lương:
- Tại mày đó!
- Tại tao cái gì? - Quới Lương ngơ ngác.
- Còn hỏi nữa! - Mặt Lâm sa sầm - Nếu không vì mày, tao đâu có bị con nhỏ Minh Trung làm nhục như thế này!
- Ơ...
- “Ơ, ơ” cái con khỉ! Nếu mày không “mê gái” thì tao đâu có... leo lên ghế hô hào bảo vệ mày!
Quới Lương biết thừa “leo lên ghế” và “bảo vệ bạn” là hai chuyện không dính dáng gì với nhau. Đứng dưới đất bảo vệ bạn như người ta thì có sao đâu! Nhưng nó không muốn cãi cọ với Lâm lúc này. Dù sao cũng vì bênh nó mà thằng Lâm mới rơi vô tình cảnh này. Quới Lương chỉ sợ nhỏ Thạch Anh nghe thấy những lời thằng Lâm chì chiết mình.
Bảo nó vì “thích” Thạch Anh nên vâng lời con nhỏ này răm rắp dẫu sao nghe cũng nhẹ nhàng chút đỉnh, còn bảo nó “mê gái”, cái từ kinh dị đó sao nghe lùng bùng lỗ tai quá. Nhưng nhỏ Thạch Anh dường như chẳng nghe thằng Lâm nói gì, hoặc giả nó nghe thấy nhưng chả buồn để vào tai. Quới Lương liếc sang nhỏ bạn, thấy nó tỉnh bơ ngồi nhai chewingum như thể nãy giờ hổng có chuyện gì xảy ra trong lớp.
Thái độ thản nhiên của nhỏ Thạch Anh giúp Quới Lương yên tâm, mặt khác lại khiến nó thấy tưng tức. Chuyện tày đình như vậy mà mấy bữa nay con nhỏ này làm như chuyện của ai.
Chỉ đến hôm học môn địa lý, chiếc mặt nạ phớt đời trên mặt Thạch Anh mới bị rơi xuống, nhưng khi điều đó xảy ra Quới Lương lại chẳng thấy hả hê chút nào.
Thạch Anh bị thầy Xuân kêu lên bảng đầu tiên, lãnh điểm 10 ngon ơ. Nó thuộc bài vanh vách (chắc nhờ hên!), nhưng điều khiến thầy Xuân hết sức hài lòng là các biểu đồ trong tập Thạch Anh được vẽ đầy đủ, nắn nót, tô màu đẹp đẽ đâu ra đó.
Sau Thạch Anh, tới thằng Đặng Đạo.
Sau Đặng Đạo, thầy kêu tới Quới Lương.
Xui làm sao, hôm đó Quới Lương chưa chép bài mới vô tập. Từ bữa bị nhỏ Thạch Anh cằn nhằn, Quới Lương không dám lơ là chuyện bài vở. Tan học, nó cầm luôn mấy cuốn tập của nhỏ Thạch Anh về nhà, tối gò lưng chép qua mấy cuốn tập của nó, sáng hôm sau lại đem tập đến lớp trả cho nhỏ bạn.
Tuần trước, nó cũng cầm cuốn tập địa lý về, nhưng sau khi chép bài học tiếng Anh, tiếp theo là bài văn dài lê thê, con nhà Quới Lương buồn ngủ díp cả mắt, thế là nó chui vô giường, chả thèm chép bài địa, coi như không có môn địa lý trên cõi đời này.
Cũng như thầy Huấn hôm trước, thầy Xuân nhìn vô cuốn tập, tay loay hoay lật tới lật lui, rồi ngước nhìn đứa học trò đang đứng khép nép trước mặt bằng ánh mắt sửng sốt:
- Bài học hôm trước đâu, Quới Lương?
- Dạ... dạ...
Trong khi mấy đứa trong ban cán sự lớp ngoảnh đầu nhìn Minh Vương, tổ trưởng của thằng Quới Lương, thì ở trên bảng ánh mắt thầy Xuân vẫn bám cứng gương mặt trắng bệch của đứa học trò.
- “Dạ, dạ” là sao? - Thầy Xuân hất hàm, cằm bạnh ra - Thầy nhớ tuần trước em vẫn đi học bình thường mà.
Quới Lương túng quá, lại giở mửng cũ:
- Dạ thưa thầy, tháng trước em bị ngã xe nên tay em bị trặc ạ.
Những tiếng “hí hí” phát ra từ dưới lớp khiến Quới Lương nhột nhạt như có kiến chui vô cổ áo nhưng nó cố trân mình chịu trận, chỉ mong thầy Xuân đuổi nó về chỗ quách cho rồi.
- Em nói thật không đó? - Thầy Xuân chớp mắt.
- Dạ thật ạ. - Quới Lương nhanh nhẩu - Chuyện em bị trặc tay không chép bài được, thầy Huấn cũng biết, thưa thầy.
Thấy Quới Lương đem thầy Huấn dạy sử ra làm “bằng chứng”, trán thầy Xuân dãn ra. Thầy không biết đồng nghiệp của thầy cũng giống y như thầy, nghĩa là cũng chỉ nghe thằng Quới Lương khai báo, còn nó có té xe thật không thì ngoài nó ra chỉ có trời mới biết.
- Thôi được rồi. - Thầy Xuân thở hắt ra, tay đẩy cuốn tập về phía đứa học trò - Em nhớ chép bài đàng hoàng, tuần sau thầy sẽ kêu em lên kiểm tra đó.
Quới Lương không ngờ thoát nạn dễ dàng thế, nó chộp lấy cuốn tập, mặt tươi roi rói như vừa được điểm mười.
Nhưng nó mới đi vài ba bước, thầy Xuân bỗng gọi giật:
- Khoan đã!
Quới Lương quay lại, ngơ ngác:
- Dạ...
Thầy Xuân ngoắt:
- Em lại đây!
Quới Lương rụt rè bước lại, mặt lộ vẻ hoang mang. Lúc này không chỉ nó, mấy chục đứa đang ngồi bên dưới cũng tròn xoe mắt không rõ thầy Xuân kêu thằng Quới Lương lại để làm gì.
Trước vẻ mặt hồi hộp của Quới Lương (và của cả lớp), thầy Xuân hắng giọng:
- Em đưa cuốn tập cho thầy xem lại một chút!
Thầy cầm lấy cuốn tập Quới Lương dè dặt chìa ra, lật nhanh vài trang rồi chúi mắt cẩn thận săm soi. Quới Lương thấy rõ càng xem trán thầy càng cau lại, trông như thầy đang dò tìm một cái gì đó trong cuốn tập của nó chứ không phải là đang đọc.
Bất thần thầy ngước mắt lên, giọng sang sảng:
- Thạch Anh!
Thầy gọi nhỏ Thạch Anh mà thằng Quới Lương giật bắn. Bụng quặn lại, trong một thoáng nó cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ đang xâm chiếm toàn bộ tâm trí nó.
- Dạ. - Thạch Anh đứng lên khỏi ghế, lấm lét nhìn thầy Xuân.
- Em đem cuốn tập của em lên đây!
Thầy Xuân lừ mắt nhìn cô bé. Bọn học trò ngạc nhiên khi nhận thấy vẻ mặt nghiêm nghị bất thường của thầy. Trừ thằng Lâm, không đứa nào đoán ra được thái độ kỳ lạ của thầy Xuân. Cũng như Quới Lương, thằng Lâm đang thắc thỏm dõi mắt theo từng bước chân của con nhỏ Thạch Anh, lòng tràn ngập lo lắng.
Thạch Anh sè sẹ đặt cuốn tập địa lý lên bàn thầy. Tiếng chạm giữa cuốn tập và mặt bàn vang lên rất khẽ nhưng trong không khí lặng phắt như tờ lúc này, Quới Lương có cảm giác nhỏ Thạch Anh vừa đặt một tảng đá bự chảng lên ngực mình.
Đã vậy, cái cách thầy Xuân xếp cuốn tập của nó và cuốn tập của nhỏ Thạch Anh bên cạnh nhau, rồi ánh mắt thầy đi qua đi lại giữa hai cuốn tập, chắc chắn là để so sánh hai tuồng chữ, khiến Quới Lương đột ngột hết muốn thở. Nó phải đưa tay nắm cổ áo giật giật mấy cái, làm như tại cái áo chật quá nên không khí không chui vô phổi nó được.
Gương mặt bình thản của nhỏ Thạch Anh lúc này cũng đã rất giống một tàu lá. Qua khóe mắt, nó nơm nớp quan sát những biểu hiện trên mặt thầy Xuân, cố đoán xem chừng nào tai họa sẽ xảy ra và xảy ra theo kiểu gì.
Không chỉ hai đứa nó nín thở. Mấy chục cái miệng bên dưới hình như cũng chỉ thở ra mà hổng thấy hít vô, nhất là khi thầy Xuân từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đọng lại một lúc trên mặt hai đứa học trò, rồi từ đâu đó trong cổ họng thầy bay ra một giọng nói trầm trầm:
- Ra thế!
Tất nhiên chẳng đứa nào hiểu “ra thế” là “ra như thế nào” nhưng nhìn cảnh Quới Lương và nhỏ Thạch Anh đứng gằm đầu trước mặt thầy, đứa nào cũng có cảm giác “ra thế” là một cái gì đó ghê gớm lắm, từa tựa như trời sập.
- Vậy là em đâu có ngã xe? - Thầy Xuân nhìn Quới Lương, giọng gằn gằn như thể thầy đang nhai từng từ.
- Dạ. - Quới Lương lí nhí đáp, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
- Tức là em cũng không hề bị trặc tay?
Quới Lương lại “dạ”, mặt nóng tới mang tai.
Cả lớp chong mắt theo dõi cuộc đối đáp bí ẩn giữa hai thầy trò, hồi hộp như thể đang coi phim trinh thám, đứa nào đứa nấy mặt căng ra, tiếc hùi hụi không mọc thêm vài cái tai nữa để nghe cho rõ.
Tới khi thầy Xuân cao giọng hỏi:
- Tại sao em không chép bài vô tập của em mà lại chép vô tập của bạn Thạch Anh?
Dưới các dãy bàn lập tức vang lên những tiếng “ô”, “a” “ồ”, “à”... làm Quới Lương càng quíu. Nó khẽ ngước mặt lên, ấp úng:
- Thưa thầy... tại vì... tại vì...
Nhỏ Thạch Anh nãy giờ đứng im, ngay ngáy đợi thầy “tra hỏi”. Bây giờ thấy thằng Quới Lương có vẻ muốn khai huỵch toẹt chuyện “làm ăn” giữa hai đứa, liền láu táu vọt miệng:
- Thưa thầy, tại vì bạn Quới Lương... thích em ạ.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên hoangtube, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
The Following 14 Users Say Thank You to hoangtube For This Useful Post:
apple-socola (15-12-2009), black cat (16-07-2010), gio4phuong (30-03-2010), haiqp (15-09-2009), James Jee (08-09-2009), keogau (28-02-2010), kingnice91 (20-01-2010), ladyfirst01 (26-10-2009), mê truyện NNA (21-02-2010), red_devils (20-02-2010), soiconblue (09-09-2009), TMnoob (07-10-2009), VoTinhThuong (21-03-2013), yippee (08-05-2010)
  #6  
Cũ 11-10-2009, 11:44 PM
Avatar của Tiến Thành
Tiến Thành Tiến Thành đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2009
Bài gửi: 9
Cảm ơn: 4
Được cảm ơn 1 lần cho 1 bài viết
Mặc định

Chú Ánh ơi, bao giờ thì tập 53 mới phát hành đây ?
Đang đều đều 2 tuần 1 cuốn mà !
Sao bỗng dưng NXB Kim Đồng lại ko tiếp tục xuất bản vậy ???
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên Tiến Thành, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #7  
Cũ 13-10-2009, 04:35 PM
Avatar của small231
small231 small231 đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2009
Bài gửi: 2
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 0 lần cho 0 bài viết
Mặc định

Bạn ơi post tiếp đi, mình đang đợi đọc tiếp.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên small231, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #8  
Cũ 14-10-2009, 05:09 PM
Avatar của small231
small231 small231 đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2009
Bài gửi: 2
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 0 lần cho 0 bài viết
Mặc định

Bạn ơi có tập 49 ko post lên cho mọi người nhé. Cảm ơn bạn nhiều.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên small231, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #9  
Cũ 26-10-2009, 03:51 PM
Avatar của ladyfirst01
ladyfirst01 ladyfirst01 đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Oct 2009
Bài gửi: 1
Cảm ơn: 3
Được cảm ơn 1 lần cho 1 bài viết
Mặc định

thanks tập này chú Ánh viết khá hay! special là Thạch Anh (Vòng Ngọc Thạch Anh 1 cái tên ấn tượng)!
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên ladyfirst01, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Những thành viên đã cảm ơn đến ladyfirst01 cho bài viết này:
nấm chuối (17-12-2009)
  #10  
Cũ 17-12-2009, 12:43 PM
Avatar của nấm chuối
nấm chuối nấm chuối đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Dec 2009
Bài gửi: 3
Cảm ơn: 12
Được cảm ơn 2 lần cho 1 bài viết
Mặc định

bạn ơi mình muốn đọc tiếp!
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên nấm chuối, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to nấm chuối For This Useful Post:
keogau (28-02-2010), nguyenviet2020 (22-07-2010)
Trả lời

Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của mình

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 09:09 PM


Bắt đầu cập nhật từ ngày 17-08-2009

free counters