Trở lại   Thư Quán Đo Đo > ĐO ĐO, CHUYÊN MỤC > ĐO ĐO QUA BÁO CHÍ

Viết bài mới Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 24-07-2009, 11:57 PM
Avatar của hoangtube
hoangtube hoangtube đang ẩn
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 1.141
Cảm ơn: 54
Được cảm ơn 936 lần cho 414 bài viết
Mặc định Gia đình Đo Đo

SỐNG VÀ CHIA SẺ
Gia đình Đo Đo























Chị Tiếng Thu bên những nhân viên của quán Đo Đo. Ảnh: Trần Việt Đức


SGTT - Tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh ngoài hai phần ba dành cho tuổi thơ, còn lại là truyện phiếm, tạp bút nhẹ nhàng, dí dỏm, trong đó có một sáng tác khá nổi tiếng mà hầu như người đàn ông nào nhắc đến cũng gật gù: Sợ vợ, lợi hay hại? Ông “bình loạn”: Nhà văn Lỗ Tấn viết: Liếc mắt coi khinh nghìn lực sĩ – cúi đầu làm ngựa cho nhi đồng, nhưng không có vợ làm sao có trẻ con, nên đúng ra phải là “cúi đầu làm ngựa cho vợ ta”! Viết thì thế, nhưng thực tế thì sao?


Tình yêu mãnh liệt


Trái hẳn với cách nghĩ vợ của các nhà văn thì phải thuỳ mị, đoan trang, dịu dàng, nhẫn nhục… chị Tiếng Thu – vợ của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, được cả chồng và bạn bè chồng vì nể vì trước kia, phần lớn họ đều là lính của chị, khi còn trong lực lượng Thanh niên xung phong (TNXP).


Mười tám tuổi, học xong 12 thì đất nước giải phóng, chị tự nguyện lên rừng tham gia TNXP, rồi trở thành phó bí thư Đoàn của lực lượng. Anh lúc đó cũng gia nhập TNXP, làm thủy lợi ở Củ Chi, Hóc Môn. Họ gặp nhau trong một lần sinh hoạt chung và sau đó không gì có thể ngăn cách họ được nữa. Vì vấn đề lý lịch, lấy anh, chị bị kỷ luật, và từ đó chị cũng từ giã luôn lực lượng TNXP.


Năm 1986, chị sinh con, nhà không có một xu. Chị phải đội mũ sùm sụp che mặt ra chợ bán cái quần, cái áo để lấy tiền mua sữa cho con. Sau mấy tháng nghỉ hậu sản, đến ngày đi làm, chị phát hiện mình không còn gì để mặc nữa. Chị phải mặc quần áo cũ xin được của anh chị em trong nhà, của bạn bè thương tình mà cho. Toàn bộ số tiền anh chị kiếm được chỉ để nuôi bé Quỳnh Anh. Vì thế mà chị nói: “Tôi với anh hợp nhau nhất chính là ở chỗ thương con”.


Cũng vì thương con mà mọi dằn vặt, nghi ngại, đau đớn được xoa dịu, tỏ bày cho đến khi những nỗi cảm thông lớn dần và giết chết cái tôi ở mỗi người. “Cũng khó mà nói có một gia đình nào hạnh phúc từ đầu đến cuối, phải có một quá trình dài nhường nhịn lẫn nhau. Thời gian càng dài thì sự cảm thông càng lớn và tới giờ này tôi mới dám nghĩ tôi có thể sống suốt đời với anh, chứ hai mươi mấy năm vừa rồi không suôn sẻ lắm, vì nhiều lý do: không hợp nhau về quan niệm sống, những ảnh hưởng râu ria bên nhà vợ nhà chồng, và cả những lúc khó khăn kinh tế quá căng thẳng. Mình cho rằng mọi cặp vợ chồng đều vượt qua được hết với điều kiện phải yêu thương nhau và nhịn nhau một chút. Giờ đây chúng tôi sống, nghĩ và yêu cũng khác xưa nhiều lắm. Anh bao dung, galăng hơn, còn tôi thì nhẫn nhịn, hy sinh hơn”, chị tâm sự.


Chị kể anh Ánh có một thói quen, đó là mỗi khi anh ngồi viết trên gác, ở dưới nhà phải có chị hoặc con gái. Anh bảo phải có mặt những người thân, anh mới thấy an tâm hoàn toàn và trong không gian của một ngôi nhà yên bình, anh mới viết được những câu văn hồn nhiên, đẹp đẽ cho mọi người. “Vì anh luôn muốn sự bình an, anh sợ cô đơn lắm, có lẽ do tâm hồn anh mỏng manh hơn người bình thường” – chị giải thích.


Và tìm thấy ý nghĩa cuộc sống


Trải qua một thời gian khốn khó, sau khi nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã có vài tác phẩm “best-seller” thì kinh tế gia đình tạm ổn. Chị nghỉ ở nhà mãi cũng buồn, gặp lúc mấy người cháu của anh ở quê lên than thở không có việc làm, gia cảnh nghèo khó, hai vợ chồng bàn nhau mở quán ăn. Quán chợ Đo Đo ra đời là vậy.


Hai năm đầu là thời gian vất vả nhất của chị, lây cả sang anh nữa. “Tôi cứ phải lấy lương của chồng trả lương cho nhân viên. Có khi không có tiền trả lương, tôi đành cho nghỉ gần hết. Tự mình dậy từ 4 giờ sáng đạp xe đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp và cả rửa chén bát… bây giờ tôi trả lương cho người rửa chén còn cao hơn cả người chạy bàn vì biết sự cực khổ của lao động là thế nào. Có những lúc bạn bè anh đến hỏi sao để vợ khổ thế. Nhưng tôi vốn là người đã làm phải làm cho bằng được. Cuối cùng thì những năm tháng ấy cũng đã qua đi. Giờ thì tôi đã có thể tạm yên tâm giao lại cho các em”. “Chị định giao lại cho các em? Làm sao chị có thể tin tưởng?” – Tôi hỏi. “Có chứ, tôi có một nguyên tắc không bao giờ thay đổi trong đời, đó là mọi mối quan hệ từ sơ đến thân, trước hết đều bắt đầu bằng niềm tin. Kể cả người đó dù tốt, dù chưa tốt, miễn là họ không đánh mất niềm tin nơi mình. Nhờ đó mà hiện nay, mặc dù các em không phải là máu mủ ruột rà, tôi đã có thể hoàn toàn tin tưởng giao cho các em toàn bộ nhà hàng này”.


Cũng chính từ những nhân viên đáng tin cậy của mình, chị Tiếng Thu đã thực sự tìm thấy ý nghĩa mới trong cuộc sống kể từ khi chị tạm rời bỏ lý tưởng cao đẹp ngày xưa. Chị nhận ra, giúp đỡ những người cùng khổ là một trong những điều mà ai cũng có thể làm được, làm một cách tận tình và thiết thực.


Cái quán ăn nhỏ bé ngày nào giờ đã là một tiệm ăn khá nổi tiếng với vài chục nhân viên thay phiên nhau phục vụ. Nhân viên của chị phần lớn đều ở quê lên, thất học, gia đình nghèo khó. Có cả những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn lên tá túc, rồi làm tại đây để kiếm tiền trả học phí. Ngoài lương, các em được ăn uống và ở miễn phí tại căn phòng trọ chị thuê cho nam riêng, nữ riêng. “Tôi có một nguyên tắc: Chỉ nhiệt tình giúp đỡ cho những người có chí cầu tiến, có tinh thần vượt khó, thực sự nỗ lực để vươn lên chứ không cứu đói giảm nghèo tràn lan. Kể cả bà con ở quê lên, tôi vẫn chọn cách giúp đỡ bằng cách tạo công ăn việc làm để bất cứ ai cũng có thể kiếm được đồng tiền trong công việc và lao động thật sự, bằng chính bàn tay của mình, hơn là giúp đỡ về tài chánh theo kiểu nhất thời, không giải quyết được gì. Đồng tiền kiếm được bằng cách đó có ý nghĩa hơn, và lâu bền hơn”. Chính vì vậy mà dần dần chị nhận ra được chân lý của cuộc đời mình: “Dù bây giờ anh Ánh dư sức nuôi vợ con nhưng tôi vẫn lao động vì tôi muốn giúp đỡ mọi người bằng chính sức lực và đồng tiền tự tay mình làm ra”.


Mới tháng trước, có một bữa tiệc diễn ra tại nhà hàng Đo Đo mà khách mời đều là nhân viên của quán, do chủ quán đứng ra thết đãi để ăn mừng bốn nhân viên ở đây vừa tốt nghiệp đại học.


NGÂN HÀ

(Báo Sài Gòn Tiếp Thị 23-7-2009)
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên hoangtube, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
The Following 7 Users Say Thank You to hoangtube For This Useful Post:
bongnangbenthem (04-12-2012), Lê Nhật Ánh (15-01-2011), letanphuc (10-04-2012), Nguyễn Nhật Nguyên Anh (23-02-2012), ThangSa (06-04-2012), thinothuykieu (31-01-2012), tramanhvu27 (27-03-2012)
  #2  
Cũ 15-01-2011, 06:54 AM
Avatar của Lê Nhật Ánh
Lê Nhật Ánh Lê Nhật Ánh đang ẩn
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jan 2011
Bài gửi: 343
Cảm ơn: 353
Được cảm ơn 109 lần cho 59 bài viết
Mặc định

Hom bua den ban 13 cua quan Do Do, con co nghe gioi thieu co Tieng Thu la vo chu Nhat Anh. Nghe cai ten da thich: Tieng Thu, gio doc bai nay thay nguong mo co nua!
__________________
Mặt trời bé con
Trả lời với trích dẫn
  #3  
Cũ 22-02-2012, 10:25 PM
Avatar của thinothuykieu
thinothuykieu thinothuykieu đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Nov 2011
Bài gửi: 79
Cảm ơn: 70
Được cảm ơn 21 lần cho 18 bài viết
Mặc định

ước gì cháu xin đc một chân trong quán của chú!
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên thinothuykieu, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #4  
Cũ 14-07-2012, 05:22 PM
Avatar của bongnangbenthem
bongnangbenthem bongnangbenthem đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Feb 2011
Bài gửi: 130
Cảm ơn: 94
Được cảm ơn 42 lần cho 40 bài viết
Mặc định

Khâm phục cô Tiếng Thu quá. Rất mong một lần được gặp cô...
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên bongnangbenthem, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Trả lời

Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của mình

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 01:44 AM


Bắt đầu cập nhật từ ngày 17-08-2009

free counters