#1  
Cũ 17-03-2010, 09:51 AM
Avatar của buunpt
buunpt buunpt đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2010
Bài gửi: 8
Cảm ơn: 2
Được cảm ơn 5 lần cho 4 bài viết
Mặc định Tập: Ngôi Nhà Cuối Ngõ (KVH fanfic)

Tập: Ngôi Nhà Cuối Ngõ
(tác giả: Buunpt)

CHƯƠNG 1


Quý ròm nhận ra nhỏ Hạnh có biểu hiện khác thường mấy ngày qua. Trên đời này chuyện lạ xảy ra rất nhiều, nhất là đối với một đứa con gái bắt đầu vào cấp 3. Như nhỏ Minh Trung nổi tiếng “dữ như chằn” tự nhiên lên cấp 3 lại để ý thằng Tần, mà thằng Tần thì có gì hay ho cho cam, chỉ được mỗi cái con nhà giàu và bị ghẻ ngứa, à mà nó còn là thủ môn tài năng nữa chứ. Nói như vây để cho độc giả thấy rằng khi con người ta lớn, người ta có biểu hiện khác thường cũng là chuyện bình thường thôi.

Nhưng với nhỏ Hạnh thì khác. Nhỏ Hạnh từ trước tới giờ nổi tiếng là “bộ từ điển biết đi”, là “nhà thông thái” nhất trường “Tự Do”, có thể các môn tự nhiên nó không thể xuất sắc bằng Quý ròm nhưng nó giỏi đều các môn, đặc biệt là nó giỏi ngoại ngữ kinh khủng.

Các bạn có thể tưởng tượng được rằng trên đời này có ai lại hoc thuộc tất cả các cuốn từ điển từ tiếng Anh, Nga, Pháp, Đức cho đến I Răn, I Rắc, Mông Cổ hay không? À quên, riêng tiếng Mông Cổ thì nó nghe được hết nhưng mà có cái là nó không hiểu gì thôi. Nhỏ Hạnh là đứa như thế, nó cặm cụi học thuộc từng từ trong cuốn từ điển ngày này qua ngày nọ cho nên nó giỏi ngoại ngữ khủng khiếp. Một đứa như thế tự nhiên bị điểm kém môn ngoại ngữ mà không lạ sao được. Mấy đứa bạn trong lớp đứa nào cũng thấy lạ. Tiểu Long càng thấy lạ hơn, nhưng Quý ròm nó không thấy lạ. À quên không phải là nó không thấy lạ mà vấn đề ở đây là nó đã thấy nhỏ Hạnh là lạ cách đây 3 ngày rồi.

Tiểu Long là đứa rất giỏi võ, học thì ngược lại. Tất nhiên, dạo này nó đã học tốt hơn từ khi nó thọ giáo đồng thời thằng Ròm và nhỏ Hạnh, hai đứa thuộc hàng siêu sao nhất lớp. Tiểu Long không thích suy nghĩ nhiều, nó cũng từng nói với Quý ròm và nhỏ Hạnh là đầu óc của nó chỉ thích hợp với những việc đơn giản chứ không thích hợp với những điều phức tạp. Cho nên nó không để ý thấy nhỏ Hạnh là lạ mấy ngày qua.

Quý ròm lại khác, nó là đứa vô tâm chính hiệu, nó hời hợt nhưng lại rất nhạy bén, hơn nữa nó lại ngồi gần nhỏ Hạnh hơn thằng mập Tiểu Long nên nó phát hiện ra trước thằng mập cũng là điều bình thường, tuy nhiên điều khác thường ở đây là nó không nói cho thằng mập biết những điều mà nó thấy từ nhỏ Hạnh trong mấy ngày vừa rồi.

Thật ra, khi vừa phát hiện thấy nhỏ Hạnh khác thường, Quý ròm cũng muốn nói cho thằng Tiểu Long biết lắm chứ, nhưng nó chưa chắc chắn nên nó không nói thôi, nó đợi một vài ngày nữa xem sao. Nó cũng định hỏi thẳng nhỏ Hạnh, nhưng rồi nó nghĩ lại, nếu nhỏ Hạnh đã không chia sẻ với tụi nó thì có cạy môi nhỏ Hạnh cũng không hé răng nửa lời, nên nó quyết định yên lặng để xem mọi chuyện thế nào.

Đến khi sáng thứ 5, học tiết anh văn của thầy Thanh mọi chuyện mới lộ rõ ra. Thầy Thanh kêu nhỏ Hạnh lên trả bài. Tất nhiên vì phải cần đủ cột điểm và phải làm cho đúng thủ tục nếu không thì thầy Thanh đã tự điền điểm 10 vào một cột điểm môn ngoại ngữ cho nhỏ Hạnh cho rồi, vì thầy Thanh thừa biết khả năng ngoại ngữ của nhỏ Hạnh. Nhưng tất nhiên là nhỏ Hạnh cũng phải giống như mọi người, nghĩa là nó cũng phải trả bài đầu tiết học.

Thầy Thanh hỏi nhỏ Hạnh một câu bình thường về môn ngoại ngữ là bắt nó điền một cấu trúc song song cho hai câu đơn cho trước. Đây là một câu hỏi dễ vì hôm trước thầy Thanh đã giảng trên lớp dạng bài này rồi. Thầy Thanh để sẵn cây viết trong vở nhỏ Hạnh chuẩn bị sẵn số 10 để ghi vào trong khi nhỏ Hạnh đang bắt đầu viết đáp án trên bảng. Thầy Thanh nghĩ là nhỏ Hạnh sẽ rất nhanh chóng trả lời xong câu hỏi và lĩnh điểm 10 về chỗ, cả lớp cũng nghĩ nhưng thầy Thanh, à quên không phải cả lớp mà là cả lớp trừ thằng Quý ròm.

Nhưng hôm nay nhỏ Hạnh dường như dang chứng minh điều ngược lại, hôm nay thấy nó giống thằng Tiểu long lúc trả bài cho môn Toán cho thầy Hiếu hồi lớp 8 bên trường tự do quá, nó cứ lúng tứng như gá mắc tóc, cầm cục phấn xoay xoay lâu ơi là lâu giống như là nó đang đứng trước trận đánh với kẻ thù chứ không phải là đang trả bài môn ngoại ngữ sở trường của nó vậy.

Lúc đầu, tụi bạn trong lớp không chú ý chuyện trên bảng hết vì tụi nó đinh ninh là nhỏ Hạnh làm rẹt rẹt, thầy Thanh cho điểm 10 cái rụp, có cái gì hay ho cần để theo dõi đâu, nên mạnh đứa nào lo việc nấy, đứa lo ôn bài sơ lượt tới là thầy Thanh gọi đến mình, đứa trả bài rồi thì lo đọc bài học kế tiếp, nói chung là mỗi đứa một việc chẳng thèm quan tâm trên bảng đang xảy ra chuyện gì. Nhưng đến khi thầy Thanh hỏi nhỏ Hạnh:
- Em làm gì lâu thế Hạnh?
Thì tụi nó mới bắt đầu hướng mắt lên trên chỗ nhỏ Hạnh đang đứng. Và tụi nó bắt đầu ngạc nhiên, từ ngạc nhiên tụi nó chuyển qua xì xào.
Thằng Lâm miệng to nhất:
- Hạnh ơi! Hạnh tính biểu diễn thời trang hả?
Lớp trưởng Xuyến Chi cũng thấy lạ phát biểu:
- Hạnh ơi! Hạnh trả bài nhanh lên, đừng giỡn nữa?
Thằng Quới Lương ngứa mồm cũng chọt vào, nó chưa học bài nên có vẻ nó thấy sung sướng nhiều hơn là ngạc nhiên:
- Từ từ thôi Hạnh, gần hết 15 phút trả bài đầu giờ rồi.
Tụi nó đứa nào cũng ngạc nhiên, nhỏ Hạnh lâu nay đâu phải là đứa hay giỡn, hơn nữa nó lại là lớp phó học tập nên phong cách kéo dài thời gian kiểu này không phải là tác phong của nó.
Tiểu Long thò tay qua khều Quý ròm:
- Nhỏ Hạnh sao vậy mày?
- Tao không biết? Mày đi mà hỏi trực tiếp đi. Quý ròm bực mình đáp.
Nó cũng thấy ngạc nhiên, đồng ý là nó đã thấy nhỏ Hạnh lơ là mấy ngày nay. Ngồi học mà đầu óc con nhỏ này để đâu đâu. Tuy nhỏ Hạnh không ngủ gục trong lớp nhưng cái cách nó thở dài và hay nhìn ra cửa sổ thì còn tệ hơn là ngủ gục. Quý ròm ngồi sát bên nhỏ Hạnh nên cho dù nó vô tâm cách mấy nó cũng nhìn thấy được nhỏ Hạnh tự nhiên mấy ngày hôm nay cứ bị sao sao đó. Nhưng Quý ròm không hỏi trực tiếp được, nó chỉ âm thầm điều tra và chờ một thời gian nữa xem sao. Cho nên chuyên hôm nay nó cũng ngạc nhiên nhưng không như tụi bạn và thằng Tiểu Long, Quý ròm ngạc nhiên vì môn ngoại ngữ là môn tủ của nhỏ Hạnh mà.

Thật ra, Quý ròm quên 1 điều là nếu thầy Thanh hỏi nhỏ Hạnh từ vựng thì dù có không học bài nó vẫn được 10 điểm ngon ơ. Nhưng hôm nay thì thầy Thanh không hỏi từ vựng vì lý do là thầy Thanh không muốn tồn thời gian thêm vì biết chắc nếu hỏi từ vừng thì nhỏ Hạnh trả lời được liền nên thầy bắt nó làm bài tập luôn, còn với những đứa khác thầy lúc nào cũng bắt đầu bằng từ vựng trước hết.
Và nhỏ Hạnh làm thầy Thanh ngạc nhiên quá đỗi. Nhưng thật ra nếu một đứa dù thông minh đến mấy, dù có là “bộ từ điển biết đi” thì cũng chỉ có thế nhớ từ vựng, nó không thể làm được bài tập nếu không nghe giảng và hoc bài ở nhà. Thầy Thanh quên điều đó nên thầy ngạc nhiên cũng phải và tụi bạn nhỏ Hạnh cũng thế.

Nhỏ Hạnh lúc này vừa run vừa lo lắng, đương nhiên là tuần trước nó không nghe giảng và về nhà nó cũng không học bài rồi. Nhưng cái cảnh bao nhiêu cặp mắt nhìn nó vừa ngạc nhiên vừa thất vọng thì nó mới gặp phải lần đầu và làm nó ngượng ngập xấu hổ.

Thầy Thanh dường như cũng mất kiên nhẫn với thái độ nhỏ Hạnh, cặp lông mày nhăn tít lại, thầy hỏi với giọng tức giận:
- Hôm nay em làm sao thế Hạnh! Em có làm được bài này không?
Nhỏ Hạnh không quen nói dối, nó chỉ nói dối trong trường hợp khẩn cấp để giúp đỡ người khác, nói chung là việc nó nói dối không hại đến ai cả. Nhưng hôm nay nó đành phải học thằng Quý ròm:
- Thưa thầy em làm không được. Hôm qua em hơi mệt, nên em không học bài.
Cặp lông mày thầy Thanh giãn ra một chút, có vẻ lời giải thích của nhỏ Hạnh làm thầy nguôi nguôi giận một chút. Phải rồi chỉ có mệt mỏi mới làm đứa học trò cưng của thầy như thế. Nếu không thì làm sao với bài tập dễ như thế nhỏ Hạnh lại không làm được mà cứ đứng như trời trồng như thế.

Nghĩ như thế thầy Thanh dịu giọng:
- Em mệt, sao không xin phép ở nhà.

Nhỏ Hạnh lỡ “phóng lao” đành phải “theo lao”:
- Dạ thưa thầy..., hồi sáng ngủ dậy em thấy đỡ mệt nên em cố gắng đến lớp, không giờ bây giờ lại mệt hơn.
Nhỏ Hạnh không phải là Quý ròm nên nó “theo lao” mà mặt mày nó nhăn nhó khổ sở đến tội, nhưng nó không ngờ mặt nó càng nhăn nhó thì thầy Thanh càng tưởng là nó mệt mỏi lắm nên thầy Thanh mới nói:
- Thôi được rồi, lần này cho em nợ, nhưng thầy vẫn ghi vào đây 1 điểm, lần sau thầy sẽ gọi em trả bài sau để xóa điểm 1 này. Chúng ta học tiếp bài mới.
Nhỏ Hạnh nghe câu nói của thầy như lệnh ân xá, mặt nó giãn ra và nó lí nhí:
- Em xin lỗi thầy!

Thế nhưng mặt nó chỉ giãn ra chut xíu bởi vì khi vừa về đến chỗ ngồi, hàng loạt cặp mắt đang nhìn chằm chặp vào nó, vẻ nhạc nhiên đã không còn thay vào đó là sự lo lắng.

Thằng Tiểu Long khều nhỏ Hạnh trước:
- Hạnh mệt thật hả?
Nhỏ Hiển Hoa chen vào:
- Hay Hạnh xuống phòng y tế nghỉ chút đi. Giờ ra chơi Hiển Hoa mang chanh nóng xuống cho. Uống chanh nóng giải cảm đó.
Nhỏ Kim Em dịu dàng:
- Hạnh uống thuốc chưa? Kim Em có đem theo thuốc cảm nè?
Nhỏ Hạnh cười nói:
- Hạnh không sao đâu? Cám ơn các bạn nha.

Tất nhiên cả lớp đa số đều tin nhỏ Hạnh chỉ trừ 1 đứa: Quý ròm. Nhỏ Hạnh hình như cũng biết như thế nên nó tránh ánh mắt của thằng ròm khi bước vào chỗ ngồi. Quý ròm cững thừa biết nhỏ Hạnh cố tình nhưng nó cũng làm bộ như nó không biết chuyện gì hết.
- Hạnh đỡ mệt chưa? Tôi kêu thằng Tiểu Long chở Hạnh về nhà nha? Quý ròm làm bộ hỏi thăm.
- Thôi không sao, để Long ở lại học bài chứ. Nhỏ Hạnh vừa trả lời vừa thăm dò Quý ròm.
Quý ròm làm bộ giãy nãy:
- Hạnh nói vậy là sao, không lẽ Hạnh muốn cái thân ròm này dầm sương dãi nắng chở Hạnh về sao?
Lúc này nhỏ Hạnh cũng bắt đầu nghĩ là chắc Quý ròm không nghi ngờ gì hết nên nó nhoẻn miệng cười:
- Ý Hạnh không phải vậy. Chỉ là Hạnh không sao đâu. Quý lo chép bài đi kìa.
Quý ròm cũng cười nhưng khi nó quay mặt đi, khuôn mặt nó đổi màu liền. Nhìn khuôn mặt nó lúc này tác giả đoán rằng: Quý ròm đang tức điên luôn vì nó nghĩ rằng nhỏ Hạnh tưởng là nó dễ bị lừa lắm chắc.

Quý ròm vừa chép bài vừa suy nghĩ làm sao để điều tra chuyện này vì nhỏ Hạnh vốn rất thông minh và nhạy cảm đây. Tiếng chuông hết giờ vang lên làm cắt ngang luồng suy nghĩ của nó. Nó xếp tập sách rồi quay sang hỏi nhỏ Hạnh mà không hay rằng nó vô tình lặp lại lời của nhỏ Hiển Hoa:
- Tôi mua nước chanh nóng cho Hạnh uống nha.
Nhỏ Hạnh không nói gì, nó lắc đầu vừa cảm động mà vừa thấy mắc cười, không ngờ Quý ròm dễ tin đến thế nó đâu biết là những người trùm bịa chuyện như Quý ròm không dễ dàng gì tin người khác như thế.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên buunpt, chúc bạn vui vẻ!

Lần sửa cuối bởi hoangtube; 17-03-2010 lúc 11:08 AM Lý do: Tập: Ngôi Nhà Cuối Ngõ (KVH fanfic)
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to buunpt For This Useful Post:
Châu Tuấn (23-11-2010), eddykimlong1028 (18-08-2013)
  #2  
Cũ 18-03-2010, 02:01 PM
Avatar của phuongle
phuongle phuongle đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2010
Bài gửi: 2
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 0 lần cho 0 bài viết
Smile Thanks

Sáng tác của bạn thú vị lắm, giọng văn gần giống với Chú Ánh rồi. Bạn post tiếp cho mọi người cùng thưởng thức nha bạn
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên phuongle, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #3  
Cũ 22-03-2010, 03:19 PM
Avatar của buunpt
buunpt buunpt đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2010
Bài gửi: 8
Cảm ơn: 2
Được cảm ơn 5 lần cho 4 bài viết
Smile Cám ơn các bạn đã đọc chương 1 của truyện này.

Có thể còn rất nhiều thiếu sót khi cố gắng viết về những nhân vật mình yêu thích trong KVH, mong các bạn góp ý nhiều hơn để mình có thể hoàn thiện hơn nữa từng phần của những câu chuyện xung quanh các nhân vật đáng yêu của KVH.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên buunpt, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Những thành viên đã cảm ơn đến buunpt cho bài viết này:
Châu Tuấn (23-11-2010)
  #4  
Cũ 22-03-2010, 03:22 PM
Avatar của buunpt
buunpt buunpt đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2010
Bài gửi: 8
Cảm ơn: 2
Được cảm ơn 5 lần cho 4 bài viết
Smile Kính Vạn Hoa - NGÔI NHÀ CUỐI NGÕ: CHƯƠNG 2

CHƯƠNG 2

Nhỏ Hạnh không biết Quý ròm đã biết nó bịa chuyện nên nó nằm mơ cũng không ngờ đầu giờ chiều Quý ròm đã có mặt ở nhà nó. Tất nhiên Quý ròm không đứng trước nhà nhỏ Hạnh. Nó lựa một chỗ khuất ngay tủ thuốc trước tòa chung cư nhà nhỏ Hạnh. Nó đang điều tra xem nhỏ Hạnh gặp chuyện gì trong thời gian gần đây.

Lúc đầu Quý ròm tính tâm sự với thằng Tiểu Long nhưng sau đó nó suy nghĩ lại nếu những phỏng đoán của nó sai lầm thì thật là mất mặt với thằng mập và nhỏ Hạnh. Hơn nữa, chưa chắc gì thằng Tiểu Long đã tin nó vì thằng mập lúc nào cũng tin tưởng nhỏ Hạnh. Cuộc đời là thế một khi cái đứa không bao giờ dóc tổ bỗng nhiên dóc tổ thì tất nhiên là ai cũng tin hết. Nhỏ Hạnh cũng thế, nó ít khi bịa chuyện nên khi nó bịa chuyện dù không khéo nhưng ai cũng tin nó hết. Tất nhiên Quý ròm thuộc diện khác, Quý ròm thông minh, dù nó vô tâm nhưng nó là bạn thân nhỏ Hạnh, lại là đứa ngồi gần nhỏ Hạnh nhất trong lớp nên nó dễ nhận ra thay đổi của nhỏ Hạnh nhất. Ngoài nhỏ Hạnh còn quên 1 điều, Quý ròm là chúa bịa chuyện nên khó ai lừa nổi nó, nhất là một đứa chưa có kinh nghiệm dóc tổ như nhỏ Hạnh, Quý ròm sẽ dễ dàng nhận ra ngay.

Có điều Quý ròm biết chắc là có chuyện gì rất khó nói nên nhỏ bạn thân của mình mới không chia sẻ nó và thằng Tiểu Long, vì thế nó quyết tâm lần ra sự thật đằng sau chuyện này là gì, để có thể giúp đỡ nhỏ Hạnh cũng như chứng minh những điều nó phỏng đoán là đúng. Đó là lý do nó bỏ cả giấc ngủ trưa quen thuộc để có mặt ở nhà nhỏ Hạnh giờ này.

Nhà nhỏ Hạnh không nằm ở ngoài mặt tiền, nhà nó là 1 căn nhà nhỏ có 3 phòng nằm trên tầng 1 của 1 chung cư đã được xây lâu đời, chung cư đã cũ nhưng vẫn còn rất xinh xắn và đặc biệt yên bình và thoáng mát vì cách xa nhưng con đường lớn, thêm vào đó ngõ vào nhà nhỏ Hạnh có nhiều cây xanh và hoa ở 2 bên đường nên không khí cũng rất mát mẻ và phù hợp với những người thích đi bộ.

Vì nằm ở trên tầng 1 nên thằng Tùng em nhỏ Hạnh đã từng đụng độ với thăng Hưng ở căn nhà tầng trệt ngay dưới nhà nó. Vụ việc bắt đầu từ cái việc ba nhỏ Hạnh muốn tạo một khu vườn trên mái nhà và người hăng hái nhất là thằng Tùng. Nhưng đến khi các cây to vì nặng sợ dẽ sập mái nhà được chuyển xuống tầng trệt nhà cô Bốn Loan- mẹ của thằng Hưng thì 2 đứa thằng Tùng và thằng Hưng sún cãi nhau suốt ngày vì 2 đứa tranh giành quả nhau ăn, hậu quả là các cây có quả như ổi, mận đều bị vặt sạch khi chưa kịp lớn chứ đừng nói đến lúc chín. Cho đến lúc Noel năm rồi 2 đứa nó mới chơi thân lại vì đều cùng chờ ông già noel cho quà.

Nói vòng vo như vậy để cho các bạn thấy là nhà nhỏ Hạnh nằm ở một khu rất sạch sẽ, thoáng đãng với nhiều không khí trong lành từ những khi xanh nhất là khi các nhà trong chung cu thay nhau bắt chước gia đình nhỏ Hạnh mang hoa va cây cảnh trồng trong những khu vườn cao tầng của chung cư thì thật sự không gian xanh ở đây là rất thoáng mát và sạch đẹp.

Nhỏ Hạnh không ngủ nên chắc chắn là nó không nằm mơ, vì thế tất nhiên là nó không biết sự có mặt của thằng ròm. Nó bước xuống cầu thang, chào bà bán thuốc lá, rồi đi ra khỏi chung cư tỉnh bơ mà không thèm chú ý xung quanh gì hết.

“Nhỏ Hạnh không đi xe đạp. Nó đi đâu vậy kìa?” Quý ròm nghĩ thầm.

Nhỏ Hạnh không đi đâu xa nó chỉ đi vòng vòng trong xóm dọc theo 2 hàng cây xanh bên đường. Ngõ vào nhà nhỏ Hạnh là ngõ cụt. Nên cứ đến cuối ngõ là nhỏ Hạnh quay đầu lại đi tiếp về phía chung cư. Nó cứ đi tới đi lui rất nhiều lần như thế.

Quý ròm đi theo vừa mỏi chân vừa mệt. Trời nắng, nó vừa phải len lỏi qua các quán rong bên lề đường vừa căng mắt nhìn theo nhỏ Hạnh. Nhưng càng đi theo nhỏ Hạnh nó càng mệt và buồn ngủ.

Đến vòng thứ 3, Quý ròm đã muốn bỏ về quách ngủ một giấc cho sướng. Nó nhíu mày nghĩ: “Chẳng biết nhỏ Hạnh làm cái gì vậy ta, trưa nắng chang chang mà nó đi tập thể dục sao trời?”

Trời chắc nghe nó nói, nên trời trả lời liền.

Nhỏ Hạnh không đi nữa, nó dừng lại ở cuối ngõ. Nói chung khi người ta đi một hồi, người ta mỏi chân người ta phải dừng lại để ngồi nghỉ mệt thôi. Có điều nhỏ Hạnh không dừng lại để tìm chỗ ngồi xuống mà nó đứng, và chừng như thấy đứng không thì vô duyên quá nên nó chống cằm ra chiều suy nghĩ dữ lắm.

Nhỏ Hạnh không biết là trong lúc nó đang suy nghĩ, có 1 đứa cũng đang lấp ló sau quán nước mía mà theo dõi nó đó là Quý ròm, cặp mắt cũng căng thẳng và cũng đang suy nghĩ dữ lắm. Mà có suy nghĩ nát óc Quý ròm cũng không biết nhỏ Hạnh đang làm cái gì? Có thể ngay cả nhỏ Hạnh cũng không biết nó đang làm cái gì và cả tác giả truyện này cũng thế chỉ biết rằng nó có vẻ đắn đo ghê gớm lắm....

Chừng như không muốn làm thằng Quý ròm và tác giả truyện này suy nghĩ nát óc nữa, Nhỏ Hạnh không chống cắm suy nghĩ nữa, nó tiến vào ngôi nhà cuối ngõ, nhìn qua nhìn lại rồi quyết định nhấn chuông cửa....

Bây giờ Quý ròm mới nhìn thấy ngôi nhà cuối ngõ vào nhà nhỏ Hạnh. Nhà nhỏ Hạnh ở ngay đầu ngõ nên thường Quý ròm và thằng Long tới chung cư gửi xe rồi tót lên nhà nhỏ Hạnh liền, tán dóc xong nó và thằng Tiểu Long dắt xe về liền tức thì, tụi nó không quan tâm ngoài nhà nhỏ Hạnh, cái ngõ còn có những gì khác nữa.

Đó là một ngôi nhà cổ kính, sang trọng, khá đẹp và rất đặc biệt với tông màu trắng chủ đạo mặc dù bức tường trắng đã điểm chút rong rêu nhưng vẫn còn đó những nét huy hoàng thời xa xưa với giàn dây leo hoa trắng li ti. Căn nhà xây theo kiểu cổ điển thời Pháp thuộc với giàn hoa giấy trắng phía trước khá đẹp. Giàn hoa phủ lên trên cái cổng vòng cung cũng màu trắng với những hoa văn lạ mắt. Quý ròm cũng thấy trắng một góc sân hoa giấy rụng. Hoa giấy nhiều đến độ màu trắng phủ gần như trọn vẹn những chiếc lá xanh ít ỏi. Bên trái là một chiếc xích đu nhỏ cũng sơn màu trắng. Như thế thì cũng chưa có gì đặc biệt phải không vì trong thành phố có rất nhiều ngôi nhà như thế.

Điểm đặc biệt ở đây là trong sân có một cỗ xe ngựa màu trắng rất đẹp. Nhìn cỗ xe ngựa thấy Quý ròm thấy nhớ chuyến nghỉ hè ở Đà Lạt lúc mà nó và thằng Tiểu Long theo dõi môt người đàn ông nguy hiểm trên một cỗ xe ngựa ký bí rồi còn rải hoa làm ký hiệu ì xèo cho nhỏ Hạnh và thằng Mạnh đi theo nữa chứ. Kết cục là chẳng có tố chức tội phạm nguy hiểm nào cả như lời thằng Mạnh, mà chỉ là bác đạo diễn đang khảo sát trường quay và tìm diễn viên thôi. Lần đó tụi nó đã được bác đạo diễn chấm cho vài vai trong một bộ phim mới rồi.

Khác ở đây là cỗ xe ngựa màu trắng, màu trắng thường không gắn liền với nguy hiểm và tội phạm, chẳng phải người ta dùng từ xã hội đen để chỉ các băng nhóm tội phạm sao. Màu trắng thì giống thiên thần hơn nên có vẻ an toàn, Quý ròm cũng bớt lo lắng cho nhỏ Hạnh. Nó chợt nghĩ tới cảnh nó liều mình tả xung hữu đột cứu nhỏ Hạnh giữa một đám người hung dữ, gao găm, mã tấu đầy người mà phát run, tay chân muốn xụi lơ. Nhưng chắc không sao. Không tổ chức tội phạm nào lại chọn màu trắng đâu. Quý ròm tự trấn an nó.

Quý ròm không biết nhỏ Hạnh muốn tìm ai trong ngôi nhà có vẻ bí ẩn này. Quý ròm vừa gãi đầu vừa suy nghĩ, thỉnh thoảng lại quẹt mũi nó không biết là nó đang lặp lại những thói quen của thằng Tiểu Long khi phải suy nghĩ một vấn đề gì rắc rối. Nếu chủ nhà không ra mở cửa chắc thằng Quý ròm quẹt đến rớt mũi, gãi đến đứt da đầu và rụng tóc hết quá.

Hên cho Quý ròm, có vẻ như số nó không thể làm thầy tu được nên lúc đó có tiếng mở cổng lạch cạch. Quý ròm căng mắt ra nhìn...

Trong trí tưởng tượng của thằng ròm, người ra mở cửa phải là một thằng nhóc trạc bằng tuổi nó hoặc lớn hơn một chút lại cực kỳ đẹp trai hay học cực giỏi gì đó thì nhỏ Hạnh mới phải suy nghĩ đắn đo như thế. Nhưng không như Quý ròm đã nghĩ, người ta mở cửa là một phụ nữ trạc 40 tuổi mặc đồ bộ màu trắng, tóc búi cao bằng một cái kẹp trắng, xinh đẹp và rất đỗi hiền hòa. Vừa mở khóa cổng, vừa dịu dàng hỏi:
- Cháu tìm ai?
Nhỏ Hạnh lúc này đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, không thấy nó căng thẳng và đắn đo như lúc trước khi nhấn chuông cửa gì hết. Nó vừa nhoẻn miệng cười vừa trả lời:
- Thưa cô. Cháu tìm Ngọc Ánh? Ngọc Ánh có ở nhà không cô?
Người phụ nữ tỏ vẻ ngạc nhiên. Bà biết rất rõ tính của con, nó trầm tính, ít nói, hầu như chẳng có bạn bè từ khi còn học mẫu giáo cho đền khi học cấp 2. Càng lớn nó lại càng ít nói và càng sống khép kín hơn, cứ đến lớp học mỗi ngày, hết giờ rồi về nhà thôi. Cuối tuần cũng ở nhà lên mạng, nghe nhạc chứ chẳng đi đâu ra ngoài chơi hết. Quanh năm đâu có thấy bạn bè tới chơi gì đâu? Bữa nay bỗng dưng có bạn tới tìm. Lạ thiệt.
- Cháu quen với Ngọc Ánh à? Bà nói vẻ mặt còn chưa hết ngạc nhiên.
Nhỏ Hạnh dịu dàng đáp:
- Dạ. Cháu là bạn cùng lớp của Ngọc Ánh. Cháu tìm Ngọc Ánh để trao đổi về bài học chút xíu.

Nghe tới đây là Quý ròm biết chắc là nhỏ bạn mỉnh đang dóc tổ vì lớp của Quý ròm có đứa nào tên Ngọc Ánh đâu. Ngay cả những đứa mới chuyển tới từ trường Thống Nhất cũng không có đứa nào tên Ngọc Ánh hết.

Mới nghĩ đến đây, Quý ròm lại càng thắc mắc. Điều mà Quý ròm thắc mắc là tại sao nhỏ Hạnh phải làm như thế. Chơi thân với nhỏ Hạnh rất lâu, nó cùng với Tiểu Long và nhỏ Hạnh là bộ 3 thân thiết từ nhỏ đến giờ, nên nó rất hiểu bạn nó. Trái ngược với nó là đứa mồm miệng thì lúc nào như bôi mỡ , luôn luôn bịa chuyện bất cứ lúc nào (tất nhiên là những chuyện Quý ròm bịa ra chủ yếu là phóng đại tài năng của nó lên thôi chứ không làm hại đến ai hết), Nhỏ Hạnh ít khi nào bịa chuyện nếu không phải vì lý do đặc biệt nào đó nhỏ Hạnh sẽ không bao giờ làm thế.

Quý ròm biết thế nên nó tiếp tục chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo vì hiện tại nó vẫn chưa phăng được đầu mối gì hết...Mọi việc vẫn như một mớ rối bòng bong mà nó chưa lần ra nút thắt nào hết, cứ như là nó đang ở trong mê hồn trận vậy đó.

Lúc này, người phụ nữ đã mất hẳn vẻ ngạc nhiên, bà chợt nghĩ là con của bà mới chuyển đến trường cấp 3 mới nên có thể nó có nhiều bạn bè và hòa đồng hơn chăng?
- Ngọc Ánh nó đi học thêm rồi cháu. Chút nữa mới về, cháu có gì nhắn lại không, cô nhắn cho?

Dường như Ngọc Ánh không có ở nhà là nằm trong dự tính của nhỏ Hạnh nên nó cười thật tươi:
- Dạ thôi! Để khi khác cháu đến tìm Ngọc Ánh cũng được.

Nhỏ Hạnh gật đầu chào người phụ nữ rồi quay lai con đường hướng về chung cư. Nhìn cái mặt vui vẻ của nó, Quý ròm đoán là hình như nhỏ Hạnh đã đạt được mục đích của nó. Mặc dù theo Quý ròm cuộc nói chuyện này chẳng thu hoạch được cái gì cả nếu không nói là công cốc, tức là nó vẫn chưa phăng được cái khỉ gì hết đằng sau chuyện biểu hiện khác thường của nhỏ Hạnh. Đã vậy cón mất toi giấc ngủ trưa và bị kiến đốt 2 chân sưng vù khi đứng đằng sau gốc cây gần ngôi nhà cuối ngõ để theo dõi nhỏ Hạnh.

Nói chung đối với Quý ròm đây là một ngày xui xẻo và trớt quớt.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên buunpt, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Những thành viên đã cảm ơn đến buunpt cho bài viết này:
Châu Tuấn (23-11-2010)
  #5  
Cũ 26-03-2010, 11:19 AM
Avatar của phuongle
phuongle phuongle đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2010
Bài gửi: 2
Cảm ơn: 0
Được cảm ơn 0 lần cho 0 bài viết
Talking

sao bạn ko post tiếp đi. Tui hồi hộp quá àh. Bạn post nhanh nhanh nha
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên phuongle, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #6  
Cũ 29-03-2010, 11:51 AM
Avatar của buunpt
buunpt buunpt đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2010
Bài gửi: 8
Cảm ơn: 2
Được cảm ơn 5 lần cho 4 bài viết
Smile Kính Vạn Hoa - NGÔI NHÀ CUỐI NGÕ: CHƯƠNG 3

CHƯƠNG 3

Quý ròm không ngờ mọi chuyện chưa phải là kết thúc đối với nó trong ngay hôm đó. Vì vừa về đến nhà, nó đã bị thằng Tiểu Long chặn đầu ngay cổng.
- Mày đi đâu về đó? Tao đợi mày nãy giờ.
Quý ròm quên bẵng mất là nó có hẹn đi mua sách với Tiểu Long chiều này. Vì hôm nay bị chuyện nhỏ Hạnh cuốn lấy, nó quên bẵng đi mất.
Quý ròm đảo mắt lia lịa, nó đang suy nghĩ cách để qua mặt Tiểu Long:
- À, tao quên mất. Quý ròm đáp giọng thiểu não.
- Mày đi đâu nãy giờ? Hồi sáng trước khi về mày còn nhắc tao phải qua đúng giờ mà.
Quý ròm phán:
- Lúc đó thì tao nhớ nhưng chiều ngủ dậy tự dưng quên mất.
Tiểu Long cười cười:
- Mày đừng có bày đặt xạo. Hồi nãy tao hỏi bà rồi. Trưa nay mày không có ngủ. Ăn cơm xong 1 chút là mày tót đi liền. Mày khai thật đi.
Quý ròm bắt đầu thể hiện khả băng bịa chuyện của mình. Giọng nó thật như đếm:
- Thật ra là tao có ngủ 1 chút. Chỉ vì tao ngủ ít quá rồi tao đi liền. Nên chắc bà không biết.
- Nhưng tóm lại là mày đi đâu? Tiểu Long trở lại vần đề không để thằng ròm nói chuyện lòng vòng nữa.
- Uhm..uhm, thì tao chở nhỏ Diệp đi học. Quý ròm nói không phải là không đúng. Chả là hồi trưa nó có chở nhỏ Diệp đi học, chỉ là nó mượn cớ đó để qua mặt mọi người nhằm có thể đi vào buổi trưa thôi, nhưng vần đề là sau đó nó dông qua nhà nhỏ Hạnh để làm nhiệm vụ cho đến giờ.
Thật ra nhỏ Diệp bình thường hay đi bộ đến trường, chỉ những ngày bố hay me rãnh thì mới đưa nó đến trường thôi. Khác hẳn hồi cấp 1, năm nay nhỏ Diệp đã lên lớp 7, không học trường của bố nữa nên bố không chở nhỏ Diệp đi học khi bố có tiết dạy ở trường nữa, thỉnh thoảng Bố Mẹ bận thường nhờ anh Vũ hoặc Quý ròm chở nhỏ Diệp đi giùm, nhưng thường là thằng Ròm đùn đẩy cho anh Vũ. Buổi trưa nó ngủ quen rồi, không chợp mắt một chút là không thể được. Bữa nay Quý ròm xung phong chở nhỏ Diệp để tiện việc điều tra của nó mà thôi.
- Thôi mày. Chở nhỏ Diệp đi học mà giờ này mới về. Bộ trường nhỏ Diệp ở Châu Đốc chắc. Tiểu Long châm chọc.
Quý ròm làu bàu:
- Thật ra tao có chở nhỏ Diệp đi học. Nhưng lúc về tao gặp một đám cướp dao găm, mã tấu ì xèo. Đám cướp này mặc toàn đồ trắng, bịt mặt cũng bằng khăn trắng đang chận đường một đứa con gái cỡ tụi mình. Quý ròm vừa nói vừa tưởng tượng đến cảnh nhỏ Hạnh vào ngôi nhà cuối nhỏ màu trắng gặp một đám ăn cướp trắng toát.
Tiểu Long giật mình:
-Thật hả?
Ngưng một chút, Quý ròm tiếp tục, vừa nói nó vừa ra vẻ tức giận :
- Mày không tin tao hả? Tao có bao giờ nói xạo mày chuyện gì chưa? Con nhỏ này ốm nhom ốm nhách, nó lại bị cận thị nặng, tóc dài nhưng nhìn có vẻ rất trí thức, tao đoán nó đang trên đường học thêm, vì tao thấy nó có mang cặp sách theo. Có vẻ nó học rất giỏi, chắc là nó phải học giỏi nhất trường đó. Trong khi bao quanh nó là một đám lưu manh khoảng mấy chục thằng. Ban ngày mà tụi nó mặc áo trắng, trùm mặt kín mít như nin-ja. Nhìn tụi nó như thế tao hỏi mày người bình thường đã sợ mất hốn huống chi đây chỉ là một con nhỏ ốm yếu. Đã vậy tụi nó còn cầm trong tay toàn là vũ khí hạng nặng, dao găm mã tấu búa xua. Tao nhìn thấy mà còn muốn xỉu, nhưng tao mà xỉu thì ai sẽ cứu con nhỏ đó vì thế tao cố gắng thức để theo dõi xem co giúp gì con nhỏ đó được không.
Quý ròm tuôn 1 hơi, vừa bịa chuyện nó vừa liên tưởng đến bộ phim nin-ja nó mới xem hôm qua, nên nó tuôn 1 tràng mà không cần suy nghĩ, do đó có 1 số tình tiết hơi quá đáng mà nó không để ý.
Nhưng Tiểu Long không chú ý đến điều đó, nó trầm ngâm suy nghĩ và đưa tay quẹt mũi liên tục. Quý ròm nghĩ chắc nó nổi máu anh hùng lên đây.
-Mày sao thế? Vẫn không tin tao hả? Mày ròm lên tiếng.
Tiểu Long tất nhiên là không tin Quý ròm. À không nó chỉ tin 1 phần thôi. Nó biết thằng ròm bịa chuyện nhưng cái miệng trơn như bôi mỡ và cái giọng thật như đếm của nó lúc nào cũng làm người khác bị cuốn hút vào câu chuyện. Quý ròm có tài thêm mắm dặm muối rất hay. Chuyện nào qua tai nó đến tai người khác cũng được phóng đại hết sức ghê rợn. Tiểu Long đoán là Quý ròm chỉ gặp một đám côn đồ chắc là học sinh vì đám này mặc áo trắng còn chuyện dao găm mã tấu ì xèo chắc chắn Quý ròm bịa ra để hù dọa nó và để câu chuyện hấp dẫn hơn thôi. Nhưng nó không thèm vạch mặt Quý ròm. Điều nó ngạc nhiên ở đây là con nhỏ thằng ròm tả sao giống nhỏ Hạnh thế.
Nghĩ thế nó hỏi:
- Mày mới nhìn thấy con nhỏ đó từ xa mà biết nó cận thị nặng và học giỏi nhất trường?
Quý ròm nhe răng cười đáp:
- À cái này là tao đoán thôi, vì nó tóc dài và đeo kính giống nhỏ Hạnh nên tao nghĩ là nó cận thị nặng và nó phải học giỏi giống nhỏ Hạnh thôi.
Tiểu Long liếc Quý ròm 1 cái. Nó hỏi tiếp không quên “đá giò lái” thằng ròm 1 cái:
- Mày chỉ được cái xạo. Rồi sau đó làm sao nữa? Mày có xông ra can thiệp không hay mày la làng la xóm kêu người khác giúp đỡ.
Quý ròm trợn mắt tức tối:
- Mày nghĩ sao mà nói vậy hả mập. Tao làm sao để chuyện như thế xảy ra được. Tao nhảy ra liền, xông thẳng vô đám tụi nó, tao đánh “pặc pặc” dùng thế võ “Oshin” mà mày dạy tao hôm trước đó, 2 thằng rớt dao liền, 2 thằng khác cầm mã tấu chém tao. Lúc đầu tao tính dùng “thiết đầu công” đưa đầu ra đỡ rồi nhưng tao nhớ là mày chưa từng thử với mã tấu mà chỉ toàn với cây và gạch thôi, nên tao không dám, tao đành phải né người qua 1 bên rồi dùng tuyệt chiêu “song phi cước” tung 2 chân lên 1 phát “bịch bịch” thế là 2 thằng đó nằm đo đất liền.
Quý ròm nói chuyện đánh nhau lúc nào cũng mạnh miệng, nào pặc pặc, bịch bịch, rầm rầm, ...Nghĩ cũng lạ những thằng giỏi võ như Tiểu Long chẳng bao giờ nói chuyện đánh nhau mà những thằng như thằng ròm cứ mỗi lần đụng đến là dao găm này, mã tấu nó, súng ống đì đoàng nghe muốn điếc lỗ tai. Cái này thì Tiểu Long biết quá rõ thằng bạn thân của mình dóc tổ đến 200%.
- Mày hay quá ha. Kể chuyện đàng hoàng đi. Tiểu Long nhăn mặt.
Quý ròm lỏn lẻn gãi đầu:
- Uhm. Nói vậy chứ tao chỉ núp theo dõi thôi. Tụi nó chặn con nhỏ đó lại nói một hồi, giơ giơ nắm đấm trước mặt con nhỏ đó, cảnh cáo rồi bỏ đi thôi. Nếu tụi nó đánh con nhỏ đó thì chắc tao xông vô thật rồi, tao sẽ nằm dưới đất để ngán cẳng tụi nó. Nhưng thấy tụi nó bỏ đi, tao cũng về luôn.
Tiểu Long chưng hửng:
- Chỉ vậy thôi hả? Sao mày về trễ vậy.
Quý ròm đảo mắt:
- À, vần đề là tụi nó nói chuyện lâu quá.
- Thế tụi nó nói những gì? Tiểu Long tò mò.
- Tụi nó nói nhiều lắm nhưng tao không nghe. Tao núp ở xa quá mà. Quý ròm đáp ngang phè.
Tiểu Long ôm đầu:
- Vậy cũng như không.
- Sao mà như không dù sao tao cũng vất vả để thoe dõi mà. Quý ròm bực mình.
- Mà tụi nó xuất hiện ở chỗ nào? Tiểu Long ngước mắc lên hỏi.
- Gần góc đường vào nhà nhỏ Hạnh. Quý ròm buột miệng đáp mà không hay mình lỡ lời.
- Giờ mày tính sao? Mai theo dõi tụi nó tiếp không?
- Chắc không, tụi nó không bao giờ làm ăn một chỗ nhiều ngày đâu. Chắc mai tụi nó sẽ kiếm ăn chỗ khác. Vài ngày nữa hãy theo dõi tiếp. Quý ròm giả bộ trầm ngâm.
Tiểu Long quay đầu xe nói với vào:
- Khi nào đi tiếp thì rủ tao. Tao đi với mày cho yên tâm.
Tiểu Long đi rồi, Quý ròm mới thở phào nhẹ nhõm. Đuổi cổ được con kỳ đà hay hỏi này, đỡ mệt ghê. Chẳng hiểu sao nó không muốn thằng mập dính vào chuyện này, có thể những nghi ngờ của nó về nhỏ Hạnh bắt đầu lung lay chăng.
Ừ nhỉ. Nó chưa thấy gì khả nghi trong chuyện này. Lúc đầu nó nghi ngờ nhỏ Hạnh đang “rung động đầu đời” một thằng nào đó nên mới không tập trung học hành. “Rung động đầu đời ” với một thằng trong lớp thì không có vần đề gì, có thể chẳng ảnh hưởng gì tới việc học, như thằng Tần với nhỏ Minh Trung, thằng Lâm với nhỏ Thủy Tiên hay thằng Quới Lương với nhỏ Thạch Anh chẳng hạn. Tụi nó gặp nhau hàng ngày, học hành vẫn thế đâu có sút đi miếng nào đâu. Nhưng nếu rung động với một thằng khỉ nó nào đó bên ngoài lớp thì có thể mất tập trung, ảnh hưởng học hành lắm chớ . Bằng chứng là nhỏ Hạnh hay thở dài và hay nhìn ra ngoài cửa sổ đích thị là đang nó rung động một thằng nào đó bên ngoài lớp rồi nên nó mới hay nhìn ra ngoài như thế chứ.
Quý ròm cứ ngỡ nó là chuyên gia tâm lý bậc nhất Việt Nam. Nó còn tưởng tượng đến vẻ mặt thán phục của thằng Tiểu Long khi nó công bố chuyện này cho thằng mập biết. Nhưng đến buổi chiều hôm nay, những khẳng định của chuyên gia tâm lý Quý ròm bắt đầu lung lay hơn bao giờ hết. Rõ ràng việc nhỏ Hạnh gặp con nhỏ Ngọc Ánh nào đó làm nhà tâm lý học Quý ròm cảm thấy không hiểu gì hết. Chuyện hai đứa con gái gặp nhau thì đâu có gì là lạ. Và từ không hiểu gì hết nó cảm thấy rằng làm chuyên gia tâm lý thật là quá khó. Chẳng biết nhỏ Hạnh có chuyện gì với con nhỏ Ngọc Ánh nhà ở cuối ngõ kia không biết. Mọi chuyện cứ như một mớ bòng bong chưa có một chút đầu mối nào hết. Quý ròm cứ đứng lặng người suy nghĩ hoài đến khi Bà gọi:
- Quý! Vào rửa tay rồi ăn cơm nè cháu.
Chuyện của nhỏ Hạnh cứ quấn lấy Quý ròm, nó ăn cơm thấy nhạt phếch, chẳng thấy ngon, đầu óc mãi suy nghĩ chuyện đâu đâu. Chẳng bù với nhỏ Diệp, nó ăn uống mà nói chuyện tía lia, nó kể chuyện trên lớp cho cả nhà nghe, ai cung cười hết chỉ trừ Quý ròm. Mẹ thấy lạ hỏi:
- Con sao vậy Quý? Con mệt hả? Hay đồ ăn không ngon?
- Không đâu Mẹ, tự nhiên con thấy no no vậy thôi.
Anh Vũ chen vào:
- Ăn cái gì bậy bạ ngoài đường hả?
- Em không có. Quý ròm nhăn mặt.
Nhỏ Diệp ngứa miệng:
- Chắc thế rồi. Chứ có bao giờ anh ăn cơm ít thế đâu?
- Dẹp mày đi. Tự nhiên tao không muốn ăn vậy thôi.
Bà mắng:
- Ban ngày chạy rông giữ quá nên giờ mệt không ăn cơm được chứ gì?
Bố nhỏ nhẹ:
- Lớp 10 rồi đấy, học hành cho tốt nhé con.
- Con biết rồi. Quý ròm làu bàu.
Rồi không đợi bị mắng nhiều hơn, nó buông đũa trước hết rồi chuồn ngay.
- Con no rồi, con vào phòng đây.
Mẹ nói với theo:
- Mẹ để cơm dưới bếp. Tối có đói thì lấy ăn nhé.
Nhưng Quý ròm dường như không nghe thấy, nó đi lên phòng mà đầu óc toàn nghĩ về nhỏ Hạnh với ngôi nhà kỳ lạ màu trắng ở cuối ngõ.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên buunpt, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #7  
Cũ 13-12-2010, 05:03 PM
Avatar của buunpt
buunpt buunpt đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2010
Bài gửi: 8
Cảm ơn: 2
Được cảm ơn 5 lần cho 4 bài viết
Mặc định chương 4

CHƯƠNG 4

Quý ròm vào phòng học nhưng nó không học bài liền. Nó đợi nhỏ Diệp.
Nhưng phải một lúc sau nhỏ Diệp mới vào. Quý ròm gắt liền:
- Mày làm gì giờ này mới vào?
- Em phụ mẹ rửa chén. Nhỏ Diệp trả lời.
- Được rồi. Em ngồi xuống đi, anh hỏi cái này một chút. Quý ròm đổi giọng dịu dàng liền.

Lúc nào cũng vậy, khi có chuyện nhờ đỡ là nó đổi giọng "anh anh em em" ngọt xớt liền.
Nhỏ Diệp cảnh giác tức thì:
- Chuyện gì vậy anh?

Quý ròm đổi bộ mặt thật thà:
- Theo em, một người đang học giỏi ơi là giỏi, nhưng sau đó lại không tập trung, hay thở dài và ngó ra ngoài của số và tự nhiên lại học sút những môn mà lúc trước rất giỏi thì có thể là do những nguyên nhân gì?
Quý ròm hỏi nhỏ Diệp mà cũng không tin là nhỏ Diệp sẽ trả lời được như nó mong đợi. Chẳng là Quý ròm đang rối như mớ bòng bong, không tìm được đầu mối ở đâu hết. Do đó nó nghĩ chắc là nó nghĩ ngơi phức tạp quá nên nhiều khi không nhìn ra vấn đề. Nó quyết định hỏi nhỏ Diệp, trước nay mỗi khi bị nút thắt ở đâu đó, nó thường hỏi nhò Hạnh, nhưng bây giờ nhỏ Hạnh là người trogn cuộc nên không thể hỏi được, Nó hy vọng, đầu óc đơn giản và trẻ con của nhỏ Diệp sẽ gợi mở cho no 1 nhiều điều.

Nhỏ Diệp trầm ngâm 1 chút rồi đáp:
- Có nhiều nguyên nhân lắm anh: gia đình có chuyện buồn nè, mê chơi game nè, bị bệnh nè,.... Nhưng theo anh kể thì người đó rất có thể buồn vì chuyện gia đình.

Quý ròm cũng đã nghĩ đến điều này nhưng vấn đề là nhà nhỏ Hạnh hết sức bình thường. Ai cũng khoẻ mạnh , ba mẹ nhỏ Hạnh vẫn rất hạnh phúc, thằng Tùng và di Khuê cũng thế, thậm chí cả con Tai To cũng khoẻ ra, dạo này nó càng mập ú và đôi tai con ngoe nguẩy nhiều hơn hồi xưa nữa chứ. Cho nên chuyên gia tâm lý Quý ròm mới nghĩ đến vấn đề "rung động đầu đời".
Nó hỏi tiếp nhỏ Diệp:
- Thế ngoài lý do chuyện gia đình ảnh hưởng, em nghĩ còn lý do nào khác không: như "rung động đầu đời" chẳng hạn?
Nhỏ Diệp tròn xoe mắt:
- "Rung động đầu đời" là cái gì?
Tới thì Quý ròm biết mình đã bị hố, nó chắng biết giải thích làm sao với nhỏ Diệp, chẳng lẽ lại nói về vấn đề "bạn đặc biệt" cho nhỏ Diệp nghe.


Nghĩ tới nghĩ lui 1 hồi, nó ấp úng giải thích cho nhỏ Diệp:
- À...à, “rung động đầu đời” đối với một người là khi người đó thích một người khác giới và muốn người khác giới đó làm “bạn đặc biệt” của mình.
Quý ròm càng giải thích càng rối, nó không biết rằng những lời nó nói cực kỳ khó hiểu, nói chung là nó dùng một khái niệm mới để giải thích một khái niệm cũ. Thế nên nhỏ Diệp ngẩn tò te cũng là chuyện bình thường:
- Anh nói em chẳng hiểu gì hết? Thế “bạn đặc biệt” là cái gì?
Quý ròm vừa trả lời vừa nhăn mặt.
- Bạn đặc biệt nghĩa là bạn chỉ thích chơi với một mình mình, không thích chơi với những người khác...
Nói xong, Quý ròm liếc nhỏ Diệp một cái. Hy vọng nó không thắc mắc gì nữa.
Nhưng hình như nhỏ Diệp đang cố chứng tỏ điều ngược lại.
Nó tiếp tục thắc mắc:
- Nhưng em không thấy nó có liên quan gì đến “rung động đầu đời” cả. Tóm lại anh nói gì em chẳng hiểu gì hết?

Đến đây thì Quý ròm đã không còn dịu dàng được nữa. Nãy giờ nó đã cố gắng lắm rồi. Nó đã dịu dàng giải thích và dùng hình tượng dễ dàng nhất để cho nhỏ Diệp hiểu vấn đề mặc dù là có thể chình nó cũng không hiểu cái gì hết về những điều nó giải thích. Nhưng dù sao nó đã rất cố gắng thế mà nhỏ Diệp không chịu hiểu điều đó, làm Quý ròm bực mình.

Vừa giận vừa tức, nó phán một câu làm nhỏ Diệp chưng hửng:
- "Rung động đầu đời" mà cũng không biết. “Bạn đặc biệt” mà cũng không hiểu. Mày đúng là...đúng là... đồ con nít. Tao không thèm nói chuyện với mày nữa.
Quý ròm không biết dùng từ gì sau chữ "đúng là", nó lúng ta lúng túng một hồi rồi mới nói "đúng là đố con nít". Nói xong Quý ròm mới thấy nó nói một câu quá trớt quớt, Nhỏ Diệp chẳng phải là con nít thì là con gì.

Rồi thấy nhỏ Diệp hình như muốn chơi trò mít ướt, bù lu bù loa, Quý ròm đổi giọng:
- Thôi, đừng có khóc nhè nữa. Lo học bài đi. Em có bài nào cần hỏi, anh chỉ cho.
Mỗi lần có chuyện với nhỏ Diệp là thằng ròm giở tuyệt chiêu này và hình như lần nào cũng công hiệu hết.

Nhỏ Diệp vừa bắt đầu rơm rớm nước mắt, nghe Quý ròm nói thế nó nín ngay:
- Anh hứa đó nha, em có nhiều bài cần hỏi lắm. Nhưng mà anh không được la mắng và đánh em khi học bài nha.
Quý ròm trừng mắt, nó không thèm đổi giọng anh em gi nữa:
-Ừ, mà mày là học sinh gì mà kỳ thế, học mà không la mắng, đánh dập sao tiến bộ được. Mày không thấy gương thằng Tiểu Long hả? Học hành mà không có tinh thần cầu tiến như mày mai mốt có nước mà đi nhặt bao ni lông.
Quý ròm bao giờ cũng thế, nó chỉ dịu dàng được 1 câu, câu sau là nó nổi nóng liền, nó nói mà như tát vào mặt người khác. Vì thế nhỏ Diệp tức khí:
- Anh không chịu thì thôi. Em méc Mẹ chuyện anh nói bậy hồi nãy. Cái gì mà “rung động đầu đời” với “bạn đặc biệt” gì tầm bậy không à. Lớp 10 mà anh không lo học hành toàn nghĩ chuyện bậy bà gì không.
Khi nhỏ Diệp bắt đầu giở trò mách lẻo, Quý ròm biết mình phải xuống nước. Nó nhân nhượng cố nặn một vẻ mặt tươi cười mà trong lòng nó như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ Diệp:
- Được rồi anh sẽ không mắng em, được chưa? Anh sẽ chỉ em thật dịu dàng giống chị Hạnh. Nhưng em cũng phải hứa là cố gắng suy nghĩ thêm ngoài những nguyên nhân em nêu ra vừa rồi còn có nguyên nhân nào làm một người tư nhiên học hành sa sút hay không?

- Em hứa! Nhỏ Diệp đáp liền. Chỉ cần Quý ròm chịu chỉ bài cho nó là được rồi. Hứa 100 điều cũng được huống chi chỉ là một điều cỏn con ấy. Nghĩ tới đây nhỏ Diệp chợt thấy lạ sao tự nhiên anh Quý mình lại thắc mắc chuyện này dữ vậy ta. Cứ tưởng ra ngoài những thí nghiệm khoa học và làm ảo thuật ra, anh Quý chẳng thèm quan tâm đến chuyện gỉ hết sao bữa nay thấy ảnh nghiêm túc ghê. Có chuyện gì quan trọng vậy ta. Hay là anh Quý đang có điều gì đáng ngờ đang giấu giếm mình và mọi người. Bất chợt nhỏ Diệp liếc mắt về phía Quý ròm.

Nãy giờ Quý ròm cũng nhìn chăm chăm cô em của mình. Thấy nhỏ Diệp nghĩ ngợi lâu quá, Quý ròm sợ nó đổi ý méc mẹ thì khổ nên nó nhìn nhỏ Diệp một hồi lâu. Đến khi nhỏ Diệp liếc mắt qua, nó giả bộ ngó lơ chỗ khác:
- Mày nghĩ gì lâu thế? Hỏi bài nào đâu đưa đây.
- Anh chờ em chút em đi lấy tập. Nói thế nhưng nhỏ Diệp dự định sẽ kể cho Tiểu Long hoặc chị Hạnh vấn đề mà nó thắc mắc về ông anh ròm của nó.

Thế là vẫn chưa phăng ra được điều gì? Quý ròm nghĩ thầm những lý do nhỏ Diệp đưa ra, Quý ròm đã suy nghĩ và điều tra hết rồi. Nhỏ Hạnh hoàn toàn không rơi vào các trường hợp đó. Chẳng biết có chuyện gì vậy ta.
***
Nhỏ Diệp suy đi nghĩ lại một hồi nó quyết định hỏi Tiểu Long trước, mặc dù biết là nhỏ Hạnh nhạy cảm hơn, nhưng dù sao vấn đề của một người con trai cũng nên hỏi con trai trước, với lại Tiểu Long là bạn thân của ông anh ròm của nó. Con trai với nhau có thể anh nó có chia sẻ điều gì bí mật với anh Tiểu Long thì sao.

Nghĩ thế cho nên nó đạp xe qua nhà nhỏ Oanh sớm hơn giờ học thêm bình thường để tranh thủ hỏi Tiểu Long vài việc về ông anh ròm của nó.

Nhỏ Oanh thấy nhỏ Diệp tới nhà thì rất vui nhưng vì sớm hơn thường lệ nên nó thấy hơi là lạ.
- A Diệp. Sao bạn đến sớm thế.Chưa tới giờ đi học thêm mà. Vào nhà mình chơi chút đi.
Nhỏ Diệp vào thẳng vấn đề:
- Anh Long có ở nhà không Oanh?
Nhỏ Diệp tròn xoe mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên:
- Bạn tìm anh Long hả? Bộ anh Quý có chuyện gì hả?
- Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là có chút xíu chuyện muốn hỏi anh của bạn vậy thôi? Nhỏ Diệp lắc lắc đầu.
Nhỏ Oanh nói:
- Anh mình đang phụ bán với Mẹ ngoài đầu hẻm, lúc nãy đến bạn không gặp anh Long à.
Nhỏ Diệp đưa tay vuốt tóc:
- À. Lúc nãy đi ngang qua quán, mình có chào mẹ của bạn nhưng không thấy anh Long đâu nên mình nghĩ chắc anh Long ở trong nhà.
- Chắc anh Long đi mua hàng cho Mẹ. Ảnh về liền đó, gần tới giờ anh Long đi học thêm rồi. Bạn chờ chút đi. Nhỏ Oanh đáp và theo quán tính nó đưa mắt ra phía cổng.
- Ừ, vậy mình ngồi ở hành lang chơi rồi chờ anh bạn luôn.

Tiểu Long về ngay tức thì vì đã gần tới giờ nó đi học thêm. Nó thấy nhỏ Diệp liền cười gọi:
- Diệp, em qua sớm thế, chưa tới giờ đi học mà.
Nhỏ Oanh trả lời thay cho bạn:
- Diệp có chuyện gì đó muốn hỏi anh về anh Quý. Diệp chờ anh nãy giờ.
Nhỏ Diệp nhìn Tiểu Long:
- Em cũng mới đến thôi. Anh lại đây một chút đi.
Tiểu Long không đi vào cửa chính nữa, nó tiến đến chỗ nhỏ Oanh và nhỏ Diệp tất nhiên là trên mặt nó hiện lên bao nhiêu cả tỷ dấu chấm hỏi.

Nhỏ Diệp trình bày hết những chuyện liên quan đến Quý ròm mấy ngày nay cũng như những nghi vấn và suy nghĩ của nó về ông anh rom “đáng yêu” của nó nữa, tất nhiên là kể cả chuyện anh Quý nó nói lung tung về “rung động đầu đời” và “bạn đặc biệt”. Khi kể đến đoạn này nó khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Long trong khi nhỏ Oanh cứ tủm tỉm cười.

Tiểu Long cũng mỉm cười nhưng trong lòng nó cũng thắc mắc vô kể. Thằng ròm không bao giờ đi nói những chuyện đó với ai kể cả nó và nhỏ Hạnh chứ đừng nói hci đến nhỏ Diệp. Hôm nay nó bị sao vậy ta. Hay là nó thích con nhỏ bị đám côn đồ chận đánh hôm nọ. Có thể lắm chứ, dạo này thằng Quý đã lớn, nó có thể “rung động đầu đời” lắm chứ nhất là khi con nhỏ đó dễ thương và học giỏi như thế còn gì. À mà quên, lần này là lần thứ mấy nó rung động rồi nên chỉ có thế gọi là “rung động nhiều đời” mà thôi.

Tiểu Long còn đang mãi suy nghĩ thì nhỏ Diệp lên tiếng nó thấy sau khi Tiểu Long trầm ngâm suy nghĩ lâu quá mà không nói lời nào.
- Mấy ngày nay anh Quý có bị chuyện gì không anh.
- Anh không thấy có chuyện gì bất thường xảy ra với anh Quý hết. Tiểu Long gãi gãi đầu rồi nó nói tiếp luôn.
- Nhưng cho dù có chuyện gì mà liên quan đến “rung động đầu đời” như em vừa kể thì không có gì to tác đâu em. Anh đảm bảo nó sẽ bình thường trở lại ngay thôi.

Nói xong Tiểu Long đi vào nhà chuẩn bị đi học thêm, trước khi đi nó còn quay lại dặn nhỏ Diệp:
- À mà em đừng nói chuyện này cho chị Hạnh nha. Anh Quý không thích chuyện này đâu. Một mình anh biết được rồi anh sẽ âm thầm điều tra cho.
- Em biết rồi. Nhỏ Diệp đáp mà lòng nó thật sự cũng không tin tưởng lắm là Tiểu Long có làm nên cơm cháo gì không.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên buunpt, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Những thành viên đã cảm ơn đến buunpt cho bài viết này:
Châu Trúc (11-03-2011)
  #8  
Cũ 15-12-2011, 01:01 PM
Avatar của buunpt
buunpt buunpt đang ẩn
Junior Member
 
Tham gia ngày: Mar 2010
Bài gửi: 8
Cảm ơn: 2
Được cảm ơn 5 lần cho 4 bài viết
Mặc định

Hi moi nguoi bua gio ban qua nen khong viet tiep duoc.
Hen moi nguoi 1 thoi gian nua se gui 6 chuong con lai de hoan thanh tac pham nay luon.
Sorry all.
Buunpt
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên buunpt, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Trả lời
Công cụ bài viết
Kiểu hiển thị

Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của mình

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 06:33 PM


Bắt đầu cập nhật từ ngày 17-08-2009

free counters