Trở lại   Thư Quán Đo Đo > THẢO LUẬN > KÍNH VẠN HOA

Viết bài mới Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 17-08-2009, 06:29 PM
Avatar của xiunhon
xiunhon xiunhon đang ẩn
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 134
Cảm ơn: 105
Được cảm ơn 64 lần cho 32 bài viết
Mặc định Sưu tầm một truyện ngắn viết cho thiếu nhi của NNA: "Chó con dũng cảm"

Chó con dũng cảm

Một gã quạ khoang không biết từ đâu bay về đậu trên cây bằng lăng ở cuối vườn. Gã có một nếp sinh hoạt bất thường. Ban ngày gã đi đâu mất biến. Thỉnh thoảng mới thấy gã liệng vòng vòng trên trời như một chiếc máy bay tắt động cơ. Ban đêm, gã về ngủ trên chạng cây. Mà có lẽ gã ngủ cũng rất ít vì tối nào gã cũng kêu luôn mồm. Tiếng quác quác của gã truyền đi trong đêm tối nghe sắc lạnh, buốt tai như tiếng dao mài trên đá.

Chó con có thói quen mỗi tối cứ đến khuya là chú chạy ra đống củi bên hông nhà đi đái. Nhưng mấy hôm nay, sự hiện diện khó chịu của gã quạ làm chú mất đi cái thói quen đáng yêu đó. Hễ vừa thò đầu ra khỏi cửa, nghe cái giọng quác quác của gã quạ gớm ghiếc kia là chú lập tức thụt vào, chui xuống gầm giường, co rúm người lại. Phải một lát sau, chú mới trấn tĩnh lại được, tai vểnh lên, nín thở nghe ngóng. Và cứ trăm lần như một, trong những trường hợp như vậy, cuối cùng bao giờ chú cũng tè bậy ra dưới gầm giường.

Chó con vốn rất nhát gan. Bất cứ một tiếng động nhỏ nào cũng làm chú sợ hãi. Ở chung nhà với chú có một chàng gà tre dạn dĩ, tuổi mới lớn, đang tập gáy, giọng tét tét như một lão già ho lao. Chàng gà chỉ bằng nắm tay, nhưng mỗi lần chàng ta xán lại gần tò mò nhìn chú, là Chó con vội lảng đi chỗ khác, không hề dám ngoảnh cổ lại. Chú chỉ làm bộ làm tịch được với mấy con gián, nhưng là gián chết kia; những con gián sống - hay nói chung bất cứ một sinh vật nhỏ bé nào có một tí dấu hiệu của sự sống - cũng đủ làm cho chú đứng xa xa mà nhìn với tất cả sự cảnh giác cao độ. Trước những con gián chết từ hồi nào, điệu bộ chú rất tức cười. Thoạt tiên chú đi vòng vòng quanh cái thi hài bất động kia. Sau đó, bằng một thái độ rất thận trọng, chú chõ mõm vào, khịt khịt, và lấy chân cào cào lên chú gián khốn nạn, rồi đột ngột chú nhảy lùi về đằng sau, nằm mọp xuống thủ thế. Rồi chú lại chồm lên, lấy chân huơ huơ, dọa dẫm, rồi lại tiếp tục chạy vòng quanh hoặc lui về thế thủ hệt như chú đang phải đánh nhau toát mồ hôi với một đối thủ ghê gớm trong một trận ác chiến một mất một còn.

Đởm lược của Chó con chỉ có thế. Có một hôm, trong khi chị Gà Ô đang dắt lũ con đi tìm mồi quanh mấy liếp rau thì gã quạ ở đâu trên trời lao xuống, không một tiếng động. Thoáng thấy cái bóng đen hung hãn của gã quạ, Gà Ô cất tiếng kêu báo động, tập họp bầy con lại dưới đôi cánh của mình. Gã quạ nhất định không chịu bỏ mồi. Gã liệng vòng vòng, đánh giá tình hình, rồi lại bất thần nhào xuống, những móng sắc vươn dài ra. Gà Ô, mắt trợn tròn, lông cổ lông cánh xù lên, vừa la ỏm tỏi, vừa mổ lia lịa vào kẻ thù. Lúc ấy, Chó con đứng thơ thẩn gần đấy, thấy gã quạ hung hăng quá, chú khiếp đảm, đi giật lùi từng bước một và rúc vào chuồng gà, đứng thu mình đằng sau vách lá, dòm qua khe hở vừa theo dõi trận chiến vừa run cầm cập.

Gã quạ tấn công nãy giờ năm lần, nhưng vẫn không đạt kết quả trước sự chống trả quyết liệt của chị Gà Ô. Dù rất kiên cường nhưng thời gian càng kéo dài, Gà Ô càng tỏ ra đuối sức. Lũ gà con vẫn im thin thít dưới bụng mẹ như ẩn trong một đồn lũy kiên cố, tai ù đặc, không còn biết trời trăng mây nước gì nữa. Chỉ có tiếng la, tiếng quát tháo, tiếng chửi rủa và tiếng cánh vỗ phành phạch của hai đối thủ làm bụi tung mù mịt.

Trong lúc ấy, một vệt đen và hai vệt trắng từ đằng xa phóng tới như ba mũi tên. Đó là ba anh em nhà Ki-nô. Vừa tới nơi, ba cậu chia nhau đứng quây chung quanh chị Gà Ô, chõ mõm lên trời sủa ẳng ẳng. Thấy chẳng còn hy vọng gì nữa, gã quạ bay vút lên, liệng một vòng rồi tháo chạy, trong thoáng mắt, gã mất hút đằng sau lùm tre rậm cuối vườn. Chị Gà Ô đứng thở dốc, cúi xuống đếm lũ con vừa hoàn hồn xem có thiếu đứa nào không rồi ngẩng lên nhìn ba anh em nhà Ki-nô kêu “cục cục” cảm ơn rối rít. Cậu Mun và Bi xù, tai vểnh lên, mũi phập phồng khoan khoái trước lời khen, mắt chớp lia lịa. Cậu Ki-nô, anh cả, chững chạc hơn, ngoáy đuôi hai ba cái ra kiểu như ta thường khoát tay, miệng kêu gừ gừ ý nói “Ồ, có gì đâu! Giúp nhau là chuyện thường mà, bà chị!”. Cô Vịt Xiêm ở đằng xa chạy tới, chưa đến nơi, cô đã cất giọng khàn khàn của tuổi dậy thì, khen ngợi: “Thật là những chàng trai dũng cảm!”.

Chó con chứng kiến tất cả mọi cảnh tượng đó. Bản thân chú cũng rất khâm phục ba anh em nhà Ki-nô. Và sự việc xảy ra vừa rồi khiến chú suy nghĩ. So với họ, chú thật là đồ nhãi nhép, chẳng đáng một đồng xu. “Dũng cảm”, lời tán dương của cô Vịt Xiêm khiến chú thấy háo hức. Phải dũng cảm! - Chú nhủ thầm. Khi chú ngẩng lên, các bạn chú đã tản đi đâu hết. Chú len lén chui ra khỏi chuồng gà qua khe hở của hai tấm lá, chân bước rón rén, mắt láo liên sợ ai bắt gặp hành vi đáng xấu hổ của mình.

Từ hôm ấy, Chó con quyết tâm thực hiện cái ý định đẹp đẽ đó. Chú bắt đầu tập sủa. Trước hết, phải có một phong thái hùng dũng của một trang nam nhi! - Chú nghĩ thế - Đã là chó mà không biết sủa thì coi như bỏ đi! Bây giờ, đứng chỗ nào, chú cũng dạng chân oai vệ, đầu vươn ra đằng trước, gân cổ lên, hóp bụng lại mà “gâu gâu”. Đứng trước cửa nhà, chú cất giọng sủa hách dịch, dù không vang lắm nhưng cũng đủ khiến chủ chú trầm trồ “Chà, Chó con dạo này oai ra phết!”, nhưng rồi thấy chú cứ “gâu gâu” suốt ngày kể cả những giờ nghỉ trưa, chủ chú tưởng chú hóa điên, cốc cho chú một cái vào đầu. Chú co mình lại, nằm bẹp xuống đất, đầu gối lên hai chân trước, tai cụp xuống, nín thinh. Chó con không hiểu tại sao mình bị đòn, chú hơi tưng tức, muốn cằn nhằn mà không dám. Một con bướm vờn qua trước mắt, lượn sát mặt chú. Chú vội vàng nhỏm người, né qua một bên. Con bướm láu lỉnh cứ nhẹ nhàng vỗ cánh, thoạt xa thoạt gần. Chú trố mắt theo dõi, đầu ngoảnh bên này ngoảnh bên kia. Quan sát một lát, thấy gã nhong nhong kia cũng chả có gì nguy hiểm, chú chồm tới, táp một cái. Nhưng cái gã bướm chết tiệt đó nhanh quá, hắn vọt ra xa, thoát khỏi miếng võ của chú, vỗ cánh bay đi mất. Chú đứng đực ra, nhìn theo ngơ ngác. Ba anh em nhà Ki-nô đang đùa giỡn giữa sân, vật nhau huỳnh huỵch, lăn lộn trên mặt đất lấm lem từ đầu tới chân. Chó con thấy ngứa ngáy trong người quá, chú muốn chạy ra nhập bọn nhưng chú chợt nhớ ra cứ mỗi lần như thế, cái trò đùa thô bạo của những anh chàng hộ pháp kia bao giờ cũng làm cho cái thân hình bé nhỏ của chú quay lơ và ê ẩm suốt mấy ngày liền. Chú chẳng hề muốn mồm mình lại đầy đất cát và chân đi cà nhắc vào nhà. Chú đứng tại chỗ, gân cổ ra sủa và cảm thấy lồng ngực mình khỏe khoắn lạ thường. Nhưng mới “gâu gâu” được mấy tiếng, chú sực nhớ lại cái cốc vừa rồi - hiện còn làm đầu chú nhưng nhức - chú vội nín bặt, lấm lét nhìn quanh, sẵn sàng chờ một cái cốc thứ hai. Nhưng rồi đợi mãi mà chả thấy ai nói gì, chú lại tiếp tục sủa, mỗi lúc một hăng, cho đến khi nghe chủ chú “xùy, xùy” mấy cái, chú mới chịu tạm thời dẹp đi cái hào khí của mình, lòng không được thoải mái cho lắm.

Xét cho cùng thì những tiếng “gâu gâu” mấy ngày gần đây của Chó con nhà ta chẳng có ý nghĩa gì lớn đối với anh em nhà Ki-nô hoặc với chị Gà Ô hay cô Vịt Xiêm. Bọn họ có mặt trên trái đất này chẳng phải mới mẻ gì, họ đã sống nhiều và đã biết bao nhiêu là chuyện. Đối với họ, một gã chó con tập sủa là chuyện vặt, chả đáng để vào tai. Chỉ có chàng Gà Tre và đám con của chị Gà Ô là trầm trồ kháo nhau về sự kiện quan trọng này. Chúng bắt đầu nhìn Chó con bằng một cặp mắt khác. Thái độ chúng đối với Chó con bây giờ có cái gì trang trọng xen chút nể vì, chúng không còn dám xem thường “cái thằng nhóc lăng xăng nhát như cáy” ấy nữa và tự trong thâm tâm, lần đầu tiên chúng nghĩ rằng việc đặt Chó con ngang hàng với bác Ki-Nô, bác Mun và bác Bi xù không có gì là vô lễ cho lắm. Bởi vì, nói cho cùng, ai cũng “gâu gâu” như nhau, dù cho giọng các bác có phần rổn rảng hơn một tí.

Chó con rất nhạy bén về chuyện này. Chú nhận thấy mấy hôm nay “tụi nhãi ranh” - bắt đầu từ ngày cất tiếng sủa đầu tiên, chú gọi gộp chàng Gà Tre và lũ con chị Gà Ô bằng cái tên như thế - “tụi nhãi ranh” nhìn chú bằng cặp mắt e dè ánh lên vẻ khâm phục mỗi khi bắt gặp chú đi lang thang trong sân, không mục đích, miệng vừa sủa vừa gằm ghè với một đối thủ tưởng tượng. Chàng Gà Tre có giọng gáy te te kia bây giờ hễ gặp chú là tự động tránh qua một bên chứ không như trước kia, chú chẳng bao giờ dám liếc hắn một cái chứ đừng nói đến chuyện nhìn thẳng vào mặt.

Chó con rất lấy làm khoái chí về kết quả bất ngờ này. Chú bắt đầu vênh váo, đi đứng khệnh khạng, chân khuỳnh ra, đầu nghểnh lên, ra vẻ ta đây lắm. Chú để ý từng cử chỉ của anh em nhà Ki-Nô và bắt chước y hệt. Chú cũng phóng vun vút trong vườn từ đầu này qua đầu khác, nghe gió vù vù bên tai và nở từng khúc ruột khi thấy các cô gà mới lớn đang dạo mát trong vườn phải thất đảm kêu lên quang quác và đập cánh bay loạn xị tìm đường thoát thân, để khỏi bị chết bẹp trên đà phi của chú. Chú cũng đâm bổ nháo bổ nhào vào các bụi rậm, sục sạo, mặc dù nếu có gặp một gã chuột vô phúc nào đó thì chú cũng chẳng hề tóm cổ mà sẽ giả bộ không thấy, rồi lảng đi một cách đàng hoàng. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa bao giờ ý định bắt chuột nẩy ra trong óc chú. Thấy cái thân hình tròn lẳn, xù xì, cái mõm nhọn hoắt và tiếng chít chít của loài chuột là chú chết khiếp đi rồi.

Khổ sở nhất trong thời gian này là lũ gà nhỏ. Chó con không hề bỏ qua bất cứ một dịp may nào để dọa nạt đám con chị Gà Ô. Ở ngoài sân, trong nhà, hay bên vườn rau, hễ thoáng thấy bóng dáng “tụi nhãi ranh” đang kêu chiêm chiếp, lấy hai cái chân “bằng que tăm” bới bới, đào đào, cái mỏ nhỏ xíu “sờ nhẹ cũng đủ nát ra như cám” đang hí hoáy mổ lia mổ lịa, là máu anh hùng bốc lên đầu hừng hực, chú nhảy xổ tới, hằm hè, gí mõm vào tận mặt mấy chú gà tội nghiệp, phô bộ nanh nhọn hoắc ra mà sủa. Thế là lũ gà con, mặt mày thất sắc, bỏ chạy tán loạn. Chỉ đợi có thế, Chó con phóng mình đuổi theo. Và những chú gà đáng thương nọ cứ nhắm mắt nhắm mũi chạy vắt giò lên cổ, không kêu được một tiếng. Thường thường, trong những tình huống như thế, chị Gà Ô phải ra tay can thiệp. Nhưng chị cũng không có vẻ gì hung dữ cho lắm, chị vốn hiền lành, vả lại chị biết Chó con không có ý định làm hại mấy đứa con chị, chú chỉ nghịch ngợm vì bản tính “chó” xưa nay nó thường như thế, chị đón đứa nhỏ đang thở dốc, mệt đứ đừ vào lòng và mắng Chó con sa sả: “Đồ chết tiệt!”. Chó con từ lâu đã biết tỏng mức độ can thiệp của chị Gà Ô chỉ đến chừng ấy, chú chả sợ, còn gừ gừ nhại lại và rủa thầm trong bụng “Nếu tớ là đồ chết tiệt thì đằng ấy là đồ chết bằm!”, rồi tiếp tục đi hù dọa những người hàng xóm bé bỏng, chả coi chị Gà Ô ra một kí lô nào.

Càng ngày, Chó con càng phá phách tợn. Bây giờ ngay cả cô Vịt Xiêm cũng không muốn dây vào chú. Hễ cô nói đụng đến chú một câu là lập tức chú nhe nanh ra “gâu gâu” hàng tràng vừa nhảy chồm chồm vào mặt cô như một tên vô lại bậc nhất. Chỉ có anh em nhà Ki-nô là chú còn chưa dám đụng đến. Còn lâu chú mới có được cái thân hình lực lưỡng như họ. Nhưng điều đó không ngăn cản chú ý thức ngày càng rõ rệt sức mạnh và oai phong của mình. Chú đang ở trong tâm trạng thỏa mãn và phấn khích cùng cực. Chú rất vui. Chỉ có mỗi một điều có thể làm cho chú thấy phiền lòng là không ai khen chú “dũng cảm”, dù chỉ một tiếng thôi. Điều chú ao ước và chờ đợi không thấy đến. Chú không hiểu tại sao. Nhiều lần, chui vào một xó nhà, chú kiểm nghiệm lại những thành tích của mình và thấy không có gì đáng phàn nàn cả. Chú thấy chú quả đáng mặt là một trang nam nhi. Ai cũng sợ chú. Chú chỉ cần ho một tiếng là chung quanh im thin thít. “Tụi nhãi ranh” thì khỏi phải nói, chỉ cần chú liếc mắt một cái cũng đủ cho bọn chúng són đái ra rồi. Ba anh em nhà Ki-nô, chú không dám gây sự với họ, nhưng họ cũng đâu dám đụng tới chú, dù họ lớn con hơn và có tới ba mạng. Càng ngẫm nghĩ, chú càng thấy mình dũng cảm thật sự và chú cho rằng sở dĩ không ai nói thẳng với chú điều đó là vì họ mặc cảm, họ không muốn công nhận chú hơn họ. “Đời là thế!”- Chú tự an ủi mình bằng một câu triết lý vụn không biết chú đã nghe ai nói, bây giờ chú sực nhớ ra.

Gã quạ khoang lâu nay vẫn cư ngụ trên cây bằng lăng. Độ rày, đêm đêm gã không còn giở cái giọng nhói tai ra nữa, ban ngày gã đi kiếm ăn ở phương nào mất biệt, không còn rình rập đàn gà trong sân như trước. Nhờ vậy, tình hình sinh hoạt ở trong sân bớt căng thẳng, cái áp lực khó chịu do sự có mặt của gã quạ không còn đè nặng nữa. Chó con đã có thể đi lại ngoài trời trong đêm tối, và bớt bị ăn đòn vì tội đái bậy trong nhà. Chị Gà Ô đã có thể cho phép bầy con đi chơi thong thả nhưng dù sao với sự thận trọng cố hữu của một người mẹ, chị vẫn tuyệt đối cấm bọn nhỏ lang thang qua bên kia hàng rào, vượt khỏi sự bảo vệ của anh em nhà Ki-nô.

Thật ra thì gã quạ mắc dịch nọ vẫn chưa hề từ bỏ ý định xơi tái mấy chú gà con béo bở. Gã vẫn rắp tâm theo đuổi mục đích đến cùng nhưng gã thừa thông minh để hiểu rằng ba anh em nhà Ki-nô lúc nào cũng sẵn sàng tống cổ gã nếu gã mó đến bầy gà trong sân. Gã kiên nhẫn chờ cơ hội. Và dịp may đã đến.

Đó là ngày mà Chó con thấy buồn bực trong lòng. Chú mới vừa bị cậu chủ đét cho một trận nên thân về cái tội dẫm nát vườn rau sau nhà. Chả là khi đang đánh nhau chí tử với mấy chiếc lá mít, mỗi khi gió thổi qua là chúng đâm bổ xuống cứ như muốn chém vào người chú - chú nghĩ thế và múa may ra trò, nhảy tới nhảy lui loạn xị kỳ cho đến khi địch thủ nằm bẹp xuống đất mới thôi. Trong những giây phút hiểm nghèo như thế thì chú đâu cần biết dưới chân mình là rau hay cỏ. Vì thế mới xảy ra cớ sự. Giờ thì chú đi rảo dọc hàng rào, mắt liếc ngang liếc dọc, tìm cách xổ cái ấm ức trong lòng. Đột nhiên chú đứng lại, vểnh tai nghe ngóng. Có tiếng chiêm chiếp ở sau giàn mướp. Đích thị là “tụi nhãi ranh” rồi. Chú rón rén bò lại, nấp sau hàng đậu bắp và dòm qua kẽ lá. Một cậu gà con đang bươi gốc chuối, chân khều lia lịa, miệng kêu chiêm chiếp, thỉnh thoảng lại vươn cổ ra, vỗ phành phạch đôi cánh nhỏ đính một túm lông loe hoe. À, cái thằng láu cá này, mày tưởng mày đi kiếm ăn một mình không bám đít mẹ là mày anh hùng đấy phỏng? Biết tay ông nhé! - Chó con nhủ thầm trong bụng như vậy và tìm cách đi vòng lại sau lưng chú gà vô phúc. Nạn nhân vẫn chưa hình dung được sự nguy hiểm, cứ reo lên khoái trá mỗi lần tóm được một miếng mồi hấp dẫn. Chó con đứng đằng sau cậu gà có mấy bước, chú nín thở, mắt dán chặt vào đối phương, cả bốn chân rùn xuống và khi các bắp thịt, gân cốt trong người đã căng ra như một sợi dây kéo hết cỡ, chú phóng mình tới với tốc độ của một tia chớp. Nhưng rủi cho Chó con nhà ta, một gốc cây chết tiệt đã ngáng phải chân chú làm chú ngã nhào. Cậu gà con, trong tích tắc đã hiểu ra mọi chuyện, kêu lên một tiếng, ù té chạy. Giận điên người, Chó con chồm ngay dậy, quên bẵng cái chân đau, đâm đầu đuổi theo. Lần này thì chú mày đừng hòng thoát khỏi tay ông! Chó con rượt anh chàng gà nhà ta sát nút, khiến cu cậu chạy thất điên bát đảo, đít lộn lên đầu, không phân biệt đâu là đông tây nam bắc. Mẹ cậu - chị Gà Ô - hiện đang dắt mấy đứa em cậu kiếm ăn ở xa tít tận cuối vườn, chẳng hề hay biết một tí gì về cái chuyện thằng Chó con khốn nạn kia đang rượt cậu ngắc ngư, không biết đứt ruột lúc nào. Cậu gà con chạy vòng vòng quanh mấy đám rau, phóng qua mấy vồng khoai lang, ngoặt quanh một gốc chuối, mấy lần suýt bị Chó con tóm được. Còn Chó con thì cứ rượt nà theo bén gót, nhất quyết không buông tha, khiến cậu gà tội nghiệp kia chạy vắt giò lên cổ không biết ất giáp gì nữa, có bao nhiêu miếng mồi khi nãy chui vào bụng đều tiêu ra nước hết, và trong một phút hoảng hốt cực độ, cậu quên bẵng lời mẹ dặn, cứ nhắm mắt nhắm mũi chui tọt qua hàng rào, phóng ra cánh đồng cỏ mênh mông bên ngoài. Ở đằng sau, Chó con vẫn bám sát cậu như bóng với hình.

Cuộc săn đuổi không lọt qua khỏi cặp mắt tinh ranh, sắc như dao của gã quạ. Bao lâu nay, gã chỉ chờ có thế. Bây giờ thì có thể tóm cổ miếng mồi ngon này mà khỏi sợ đụng đầu với anh em thằng Ki-nô chết dấp kia. Còn cái thằng nhóc nhát như cáy nọ, ta chỉ cần hét lên một tiếng là đủ khiến nó cong đuôi chạy bán sống bán chết rồi. Từ trước đến nay, gã quạ coi như Chó con không có ở trên đời này. Gã chao một vòng rộng, mắt dán vào cậu gà con, lựa thế và lao thẳng xuống miếng mồi như một tảng đá rơi. Cậu gà con vẫn chưa biết nguy cơ chụp xuống đầu mình, cậu đang lo tìm đường thoát khỏi cái thằng chó ác nghiệt kia. Nhưng Chó con thì không đến nỗi vô tình như thế, chú nhạy bén hơn, vừa thoáng thấy bóng dáng hung hãn của gã quạ đang đâm thẳng vào cậu gà con đáng thương, chú chợt hiểu tất cả, “thằng nhãi ranh” tất sẽ bị tha đi, sẽ bị kẹp chặt trong móng vuốt sắc lẻm của gã quạ và cuối cùng sẽ chui vào bụng gã và rồi sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên trái đất này nữa, không còn kêu chiêm chiếp, không còn la toáng lên và ù chạy mỗi khi bị chú bắt nạt, sẽ không còn, sẽ không còn gì nữa. Ôi, “thằng nhãi ranh” bé bỏng và khốn khổ! Không thể để cậu ta chết được! Nói ra thì dài dòng như vậy, nhưng những suy nghĩ và tình cảm trên đây của Chó con chỉ diễn ra trong tích tắc và dĩ nhiên là không được mạch lạc như thế. Đầu óc chú lúc ấy nó hỗn độn trăm bề, chú chỉ thấy rõ ràng một điều là chú phải cứu lấy gà con. Và thế là bất chấp mọi nguy hiểm, ngay trên đà chạy, chú phóng mình lao thẳng vào gã quạ lúc này đang sà sát mặt đất, những móng sắc vươn ra chuẩn bị tóm lấy con mồi. Bị tấn công bất ngờ, gã quạ đâm hoảng, cào vào đầu Chó con, đồng thời bị Chó con táp trúng vào cánh, nhưng gã kịp trở mình bay vút lên, lông rụng lả tả.

Chó con lãnh nguyên ngón đòn vào đầu, xước một vệt dài, rướm máu. Chú thấy rát bỏng trên trán. Nhưng chú không có thì giờ nghĩ đến vết thương. Gã quạ đang liệng trên không, kêu quàng quạc một cách phẫn nộ. Cậu gà con điếng hồn, chạy nấp vào một bụi cây, rụt cổ dòm ra, im thin thít. Gã quạ lại lao xuống, lần này gã không tấn công gà con mà nhằm vào Chó con, kẻ đang thổi bùng ngọn lửa căm giận trong lòng gã. Chó con vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu lên trời sủa ầm lên - lần đầu tiên chú không biết sợ là gì và cũng lần đầu tiên chú mơ hồ hiểu ra sức mạnh và cách sử dụng ngôn ngữ của mình. Nhưng trong cơn điên tiết cực điểm, gã quạ đâu có coi lời thách thức của chú ra gì, gã cứ một mực hùng hổ đâm xuống, tung những miếng đòn hiểm độc. Chó con nhảy chồm lên, hai chân trước bung ra, miệng táp vào đối thủ. Gã quạ đã rút kinh nghiệm, gã lạng người qua một bên tránh đòn và vươn cổ mổ vào tai chú. Vừa hụt đòn vừa bị đánh đau, Chó con la ăng ẳng, mũi nhăn nhó. Chú hơi chột dạ, trong một thoáng nỗi sợ hãi đè nặng lấy chú, chú dợm mình toan chạy trốn. Nhưng vừa quay người, mắt chú chạm phải bụi cây trong đó cậu gà đáng thương đang đứng run lẩy bẩy, cố tìm cách thu nhỏ người lại, tính mạng không biết bị đe dọa lúc nào. Và Chó con chợt hiểu ra rằng chú không thể nào lại thoát thân một mình cho được. Chú ghìm người đứng yên tại chỗ, với ý định quyết sống mái với gã quạ đến cùng, dù sau đó sự việc có xảy ra thế nào đi chăng nữa. Trong khi đó gã quạ lại chuẩn bị tấn công.

Đọc đến đây, các bạn đã có thể dễ dàng hình dung rằng, nếu trận chiến này tiếp tục kéo dài trong tình hình như vậy, Chó con nếu không mất mạng ắt cũng đi đến chỗ trọng thương. Nhưng may mắn cho chú, - các bạn có thể thở phào được rồi - tiếng ăng ẳng của chú và tiếng quàng quạc của gã quạ vọng vào trong vườn làm các bạn chú giật mình. Tức tốc, anh em nhà Ki-nô băng mình chạy ra, theo sau là chị Gà Ô đang thấp thỏm lo cho số phận đứa con mình nãy giờ biến đi đâu mất tìm mãi không thấy. Cô Vịt Xiêm cũng nhất định không chịu bị bỏ rơi, lẹt đẹt chạy theo.

Anh em nhà Ki-nô ra tới cánh đồng vừa đúng lúc gã quạ đang định giáng cho Chó con một đòn chí tử. Lập tức, cả ba gân cổ lên, sủa vang, mắng nhiếc và hăm he gã quạ. Trước tình hình chuyển biến đột ngột và bất lợi như vậy, gã quạ đáng ghét kia tức tối chửi lằm bằm trong miệng, nhưng rồi thấy chửi cũng chả làm được gì, gã nhổ toẹt một bãi nước bọt, vỗ cánh bay đi.

Cậu gà con khốn khổ bấy giờ mới thò đầu ra, chạy tới sà vào lòng mẹ vừa kêu lên rối rít. Chị Gà Ô xúc động dang cánh ôm lấy con nựng nịu và nghiêng đầu nghe cu cậu kể lại đầu đuôi sự việc vừa rồi. Mặc dù cậu đang trong thời kỳ tập nói, giọng vẫn chưa hết cà lăm, mọi người đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh em nhà Ki-nô rất đỗi ngạc nhiên về hành động can đảm của Chó con. Họ không ngờ chú bé nhát gan ấy lại có thể làm được những việc phi thường như vậy. Và khi nỗi ngạc nhiên lắng xuống, họ lấy làm mừng rỡ và rất đỗi tự hào rằng loài chó của họ quả đã không đến nỗi sản sinh ra một tên vô dụng. Ki-nô bước lại gần Chó con lúc này đang rên ư ử vì những vết thương bắt đầu chứng minh sự hiện diện của mình, thè lưỡi liếm những vệt máu dính bê bết trên đầu, trên tai chú. Chị Gà Ô thì cảm động ra mặt, chị sẵn sàng tha thứ cho Chó con về tất cả những trò tinh quái chú đã gây ra từ trước tới nay. Chị đứng trước mặt chú, lòng đầy thiện cảm, miệng cảm ơn toang toác, tiếng nọ xọ tiếng kia. Cậu gà con đứng trố mắt nhìn mẹ, ngạc nhiên thấy mẹ ăn nói vấp váp, nhưng cậu cũng lờ mờ đoán ra những tiếng “cục cục” đó nhằm tán thưởng Chó con. Còn Chó con nhà ta thì vừa khoan khoái vừa ngượng ngùng, giơ chân trước gãi gãi mấy cọng râu lưa thưa, giả bộ không chú ý tới lời khen của chị Gà Ô cho lắm.

Cô Vịt Xiêm nãy giờ lăng xăng chung quanh mọi người và, cũng như chị Gà Ô, cô sẵn sàng bỏ qua những hành vi càn rỡ trước đây của Chó con, cô định bụng khi nào có miếng ăn ngon cô sẽ để dành cho chú, nhưng đó là sau này kia, còn bây giờ cô không thể không khen chú một lời. “Chó con thật là dũng cảm!” - Cô vừa vạch mọi người chen vào vừa cất giọng hào hứng.

Chó con giật bắn người. Tim chú đập thình thịch. Từ nãy đến giờ, thái độ vồn vã, thân thiện của các bạn quây quần quanh chú đã là niềm vui quá sức tưởng tượng của chú rồi. Thật là không thể tìm đâu ra dấu vết lạnh nhạt trước kia mọi người đối với chú mà chú đã từng chịu đựng. Bây giờ, cô Vịt Xiêm lại khen chú bằng những lời trước đây cô chỉ dành cho anh em nhà Ki-nô. “Dũng cảm”, hai tiếng đó được thốt lên vào lúc chú không ngờ nhất đã làm cho chú sướng mê tơi. Và trong nỗi hân hoan tràn ngập đó, chú sực hiểu tất cả những điều mà từ trước đến nay chú tưởng là “anh hùng” thật ra chỉ là những trò huênh hoang phù phiếm, hay nói văn chương hơn, là những lớp sơn rực rỡ mà trí tưởng tượng và lòng kiêu căng hợm hĩnh đã phết lên tâm hồn ngây thơ của chú khiến đôi khi chú lạc mất chính mình.

Tháng 10-1979

NGUYỄN NHẬT ÁNH
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên xiunhon, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Những thành viên đã cảm ơn đến xiunhon cho bài viết này:
hoangtube (17-08-2009)
  #2  
Cũ 22-08-2009, 09:58 AM
Avatar của chimcanhcut
chimcanhcut chimcanhcut đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 92
Cảm ơn: 11
Được cảm ơn 24 lần cho 13 bài viết
Mặc định

Oh`, truyện này viết cách đây đã 30 năm ro^`i. Lâu ghê. Bạn xiunhon ti`m ở đâu hay wa'. Năm 1979, chú Ánh còn đang đi thanh niên xung phong. Khung cảnh trong truyện chắc là nơi chú Ánh đóng quân rồi.
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên chimcanhcut, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
  #3  
Cũ 22-08-2009, 10:45 AM
Avatar của xiunhon
xiunhon xiunhon đang ẩn
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 134
Cảm ơn: 105
Được cảm ơn 64 lần cho 32 bài viết
Mặc định

Về khung cảnh truyện thì mình cũng không rõ đâu bạn bạn hỏi chú Ánh thử xem.
__________________
Row, row, row your boat,
Gently down the stream.
Merrily, merrily, merrily, merrily,
Life is but a dream.

Trả lời với trích dẫn
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của mình

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 01:43 PM


Bắt đầu cập nhật từ ngày 17-08-2009

free counters