Trở lại   Thư Quán Đo Đo > VỀ CÁC TÁC GIẢ TRONG THƯ QUÁN ĐO ĐO > AI ĐANG LÀM GÌ?

Viết bài mới Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 29-10-2009, 09:40 PM
Avatar của hoangtube
hoangtube hoangtube đang ẩn
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jun 2009
Bài gửi: 1.141
Cảm ơn: 54
Được cảm ơn 936 lần cho 414 bài viết
Mặc định Đôi bạn bên hồ (trần thị ngân hà)

Đôi bạn bên hồ



Bùi Văn Nam Sơn và Đỗ Hồng Ngọc (ảnh: Ngân Hà)

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc vốn là một nhân vật quá đỗi quen thuộc của các… bà mẹ. Đôi khi chỉ cần nhắc đến tên của ông, là cũng đem lại sự an tâm cho những mối lo lắng của các bà mẹ đến sức khỏe con thơ mỗi khi trở trời. Trong giới khoa học, ông còn là một cái tên được các nhà trí thức trân trọng về nghề nghiệp và đức độ.

Nhà nghiên cứu triết học Bùi Văn Nam Sơn lại là một cái tên xa lạ với các bà mẹ nhưng thân thuộc với nhiều thế hệ sinh viên các trường Đại học Khoa học XH và NV với những cuốn sách dày cộp về các triết gia hàng đầu thế giới như Kant, Heidegger, Nietszche… Trong giới khoa học, ông cũng là một cái tên được nhiều người ngưỡng mộ.

Một buổi sáng tinh sương, nhà nghiên cứu triết học Bùi Văn Nam Sơn đón xe bus từ Bình Lợi lên đến quận 1, rồi lại đón xe taxi từ quận 1 đến quán cà phê Đông Hồ đường Cao Thắng nối dài. Ông đi một chặng đường dài hơn chục cây số, qua bao nhiêu là lô cốt và những ngã tư đông nghẹt người, rồi mất khoảng một tiếng đồng hồ sau mới đứng lại trước cánh cổng to lớn với bảng hiệu quán cà phê đặt giữa một khuôn viên rộng lớn. Ông bấm máy gọi điện thoại và người hướng dẫn cho ông tìm đến một chiếc bàn sát cạnh hồ nước là bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc… “Tôi là Ngọc đây, anh Sơn à!”, hai người đàn ông bắt tay nhau, mừng rỡ. Hóa ra họ đã biết tiếng nhau từ lâu mà hôm nay mới là ngày đầu tiên gặp mặt từ một cuộc hẹn hò nhắn nhủ thông qua một cô nhà báo.

“Tôi biết anh Ngọc qua “tiếng tăm” của anh ấy và cũng đọc nhiều bài báo anh ấy viết, tôi thấy thú vị và đồng điệu”, anh Sơn nói. Chính vì điều này mà hai người đàn ông, đều đã bước qua tuổi “lục tuần” nghe danh nhau đã lâu, lần đầu tiên mới gặp mà cứ như những người bạn thân thiết. Họ cùng ngắm những cánh hoa súng tím phủ trên mặt hồ trong, trầm trồ nhìn đàn cá đớp mồi, thinh lặng trong tiếng gió nhẹ… như một cảnh đôi bạn tri âm giữa Sài Thành hiếm hoi không gian quê yên ả. “Tôi cố tình hẹn anh ra đây để cùng anh thưởng thức những gì còn sót lại của Sài Gòn, giữa phồn hoa đô thị ngày nay, tìm được một cây đa rũ bóng mặt hồ xanh rêu thật là một không gian quý giá, phải không anh?” – “Ừ, chỗ tôi cũng gần bờ sông mà cũng không còn cảnh thế này nữa, có bãi đất trống để cỏ dại mọc đầy, nghe từ lâu là xây công viên cho khu dân cư mới, vậy mà giờ vẫn trống hoác, giá mà nó thành cái hồ nhỏ như thế này thì còn gì bằng!”, anh Sơn nói- “Nhưng anh không biết đâu, nghe sắp tới chỗ này cũng bán cho các nhà đầu tư gì đó rồi. Thật tiếc!”, anh Ngọc buồn buồn nói tiếp: “Nhà tôi cách đây khoảng hơn cây số, vì thế sáng nào tôi cũng tranh thủ ra đây ngồi để hưởng chút thanh bình của thiên nhiên, phải tranh thủ anh à!”.

Rồi anh Ngọc dẫn anh Sơn đi tham quan khu ven hồ, cả hai vừa đi một quãng, anh Ngọc gọi: “Nhanh, nhanh Sơn ơi, ở đây còn có cảnh này hay lắm!”. Anh Sơn vội bước tới thì anh Ngọc nói ngay: “Đấy anh nhìn đi, chiếc thuyền độc mộc đang trôi kìa, anh nhìn thấp thoáng qua những táng cây này mới thấy hết được vẻ đẹp của nó, nhìn như dòng sông quê ngày xưa, có khác gì đâu, vậy mà giữa thành phố này, vẫn còn đó!”. Anh Sơn trầm trồ: “Chụp lại cảnh này chắc là đẹp lắm!”. Và hai người bạn đứng bên cạnh nhau để mong giữ lại một hình ảnh mà chẳng bao lâu nữa cũng không thể còn bên trong lòng một đô thị đang ồ ạt phát triển các cao ốc ngất trời lạnh lùng, ngạo nghễ trước những tâm hồn người đô thị bị tổn thương.



“Tôi cũng ít đi ra ngoài, suốt ngày ngồi dịch sách, nghề của anh bận rộn nhưng còn say mê với việc khám phá những vẻ đẹp hiếm hoi thế này thì anh quả là người mê sống!”, anh Sơn nói, “Vâng, tôi muốn hẹn anh ra đây là để kéo anh bước ra khỏi mấy bức tường trắng, cũng là quán cà phê nhưng mấy chỗ có thứ nhạc ồn ào, phòng máy lạnh… bây giờ thật đáng sợ! Sau này nếu không còn chỗ này, tôi quả thật cũng chưa biết đi đâu!”, anh Ngọc trả lời. Nhưng nói là lo mà chẳng thấy anh Ngọc lo là mấy, gương mặt thanh thản, nụ cười khiêm cung, ánh mặt dịu dàng, tất cả những điều đó ở anh khiến cho người đối diện cũng cảm thấy nhẹ nhàng, dễ chịu. Rồi cả hai trò chuyện về những cuốn sách, những người bạn cùng quen biết và cả những chuyện vui buồn thế sự. Nhưng không giống như những người khác, họ nói chuyện với nhau thật nhỏ nhẹ, khẽ khàng như sợ làm khuấy động cái không gian tĩnh lặng mà họ đang nâng niu, trân trọng từng giây, từng khoảnh khắc. Họ cùng nở nụ cười với những câu chuyện ý vị, họ cùng nhìn những bông hoa nở thắm ven hồ với những suy tưởng về vẻ đẹp vĩnh cửu của thiên nhiên.

Trong một buổi sáng náo nhiệt với những tiếng động của thành phố mà sự nhộn nhịp chưa bao giờ dứt, hình ảnh hai người đàn ông sóng đôi bên một chiếc hồ be bé lặng lẽ bên nhau, lặng lẽ ngắm nhìn, trò chuyện ân cần… như một bức tranh khác của Sài Gòn, ghi lại phút giây đáng nhớ của hai tâm hồn như trẻ thơ vẫn trong sáng với cái đẹp của sự bình an.

TRẦN THỊ NGÂN HÀ
__________________


Chào mừng đến với NNAFC! Thành viên hoangtube, chúc bạn vui vẻ!
Trả lời với trích dẫn
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của mình

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 10:03 PM


Bắt đầu cập nhật từ ngày 17-08-2009

free counters